🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

01

 

“Ăn ăn ăn! Ngươi còn ăn nữa à!”

 

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

Nửa miếng bánh đậu xanh còn đang ngậm trong miệng khiến hai má ta phồng lên, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu rằng ta đã nghe thấy.

 

Ưm... Quả nhiên là trong cung, ngay cả món điểm tâm đơn giản thế này cũng làm mềm mịn đến thế, ngọt ngào mà không ngấy.

 

Má của Trương Duyệt Kiều cũng phồng phồng.

 

Có vẻ là tức đến phát phồng.

 

“Không lẽ tin tức tên tiểu thái giám kia đưa là sai?” Nàng lầm bầm oán thán, “Năm ngày qua ta ngày nào cũng đến Thái D ịch Trì chèo thuyền gảy đàn, vậy mà một lần cũng không gặp được Hoàng thượng.”

 

“Mặt ta sắp bị gió lạnh thổi nhăn rồi... ngươi sờ thử xem.”

 

Ta lập tức phủi vụn bánh đậu xanh trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

 

Sau đó bật thốt lên: “Tiểu Kiều muội muội ơi, da muội mềm quá đi, còn mềm hơn cả đậu hũ mà ta ăn hôm trước.”

 

“Vừa trắng vừa mịn, ai mà không thích chứ, kể cả là Hoàng thượng mà thấy…”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thấy nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt Trương Duyệt Kiều, ta mới yên tâm bốc nốt nửa miếng bánh đậu xanh đưa cho nàng.

 

Dễ dỗ thật đấy, còn dễ hơn cả muội muội ở nhà của ta, chẳng cần điểm tâm cũng có thể vui vẻ rạng rỡ.

 

Trương Duyệt Kiều được ta động viên, lập tức hùng hồn thề sẽ về luyện đàn cho giỏi, mong gảy một khúc kinh diễm lòng người.

 

Nàng vừa ôm đàn cùng nha hoàn bước đi uyển chuyển chưa bao lâu, thì Lâm Tuyết Hằng đã mang vẻ mặt u sầu đến.

 

Mỹ nhân nhíu mày thật sự khiến người ta thương xót, ta kìm lòng không đặng, do dự đặt bánh xuống khay.

 

“Tuyết Hằng tỷ có điều gì phiền lòng sao? Kể cho muội nghe xem, biết đâu muội giúp được phần nào.”

 

Lâm Tuyết Hằng cầm khăn tay chấm lệ nơi khóe mắt: “Lúc vào cung, phụ thân dặn rằng Hoàng thượng yêu thích nữ tử có tài nghệ riêng.”

 

“Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có múa là còn tạm xem được.”

 

“Hôm trước tuyết lớn, cành mai trong Mai Viên nở rộ giữa tuyết, cảnh sắc đẹp vô cùng, ta liền đến đó luyện múa.”

 

“Không ngờ lại gặp được Hoàng thượng…”

 

Là người nghe chuyện chuẩn mực, ta cũng phối hợp nhíu mày theo lời nàng: “Tỷ múa đẹp như thế, lẽ ra phải là chuyện tốt chứ, sao lại…”

 

“Ta chỉ mải ngắm tuyết mai đẹp quá, không ngờ tuyết dưới đất trơn, thế là trước mặt Hoàng thượng… ngã một cú thảm hại. Hu hu hu hu, ta sống không nổi nữa rồi…”

 

Chếc rồi, người này khó dỗ hơn người trước.

 

Ta lóe lên một ý, bèn lấy từ túi thơm ra một miếng mơ khô ngọt lịm, đưa đến bên môi nàng.

 

Nàng sững lại một chút, theo bản năng ngậm lấy miếng mơ.

 

“Hu hu hu hu…”

 

*Nhai nhai nhai.*

 

“Đây là gì vậy?”

 

*Nhai nhai nhai.*

 

“Thơm quá, ngọt thật.”

 

*Nhai nhai nhai.*

 

Phù... ổn rồi, dỗ được rồi.

 

Ta chân thành nói: “Tỷ xinh đẹp hiếm thấy, lại còn vì khổ luyện múa mà bị thương, càng hợp ý nghĩa của ‘mai lạnh kiêu ngạo’, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ấn tượng sâu sắc, cũng sẽ sinh lòng thương xót.”

 

Lâm Tuyết Hằng vừa nhai vừa gật đầu, có vẻ đã được an ủi.

 

Trước khi đi, nàng ngập ngừng xin ta một túi đầy mơ khô mang về.

 

Đợi bóng nàng khuất hẳn, ta lập tức gọi với vào trong: “Ngọc Lộ, đóng cửa lại! Không tiếp khách!”

 

Nếu lại thêm vài người nữa, e là số mơ khô tích trữ của ta không chống đỡ nổi mất thôi!

 

02

 

So với muội muội nhà họ Trương và tỷ tỷ nhà họ Lâm, ta quả thật giống một con cá mặn không cầu tiến.

 

Nhưng nói cho cùng, ta vốn chỉ là kẻ được nhét vào danh sách tuyển tú cho đủ số.

 

Hoàng thượng năm nay ba mươi bảy tuổi, đã tại vị mười bảy năm, là minh quân cần chính yêu dân, tính tình hòa nhã, đến cả kỳ tuyển tú năm năm một lần cũng đặc biệt khoan dung.

 

Nhà nào muốn đưa con gái vào cung thì cứ đưa.

 

Nhà nào không muốn thì cũng được gạch tên.

 

Nhà họ Thôi ta chẳng qua chỉ là chi nhánh bên lề của họ Thôi ở Thanh Hà, phụ thân ta cũng chỉ làm một chức quan lục phẩm tầm tầm bậc trung trong kinh.

 

Ta từ nhỏ đã chẳng có chí lớn, tự nhiên cũng chẳng muốn vào cung.

 

Tiếc là trước kỳ tuyển tú không hiểu sao lại sinh bệnh nặng, phụ thân và đại ca chạy khắp kinh thành mời đại phu mà vẫn không khỏi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.