Tôi mở hi hí mắt thì thấy mình đang trong phòng y tế trường, bỗng có giọng nói:
_Châu! Cậu tỉnh rồi à?
_ Mai hả? Sao tớ lại ở đây?
_ Cậu không nhớ gì sao? Biểu diễn xong tự nhiên cậu xỉu rồi có người đưa cậu tới đây.
_ À nhớ rồi! Mà sao tớ xỉu vậy?
_ Bác sĩ nói hình như mấy ngày nay cậu không ăn uống gì, hay thức khuya nên mất sức, chỉ cần nghỉ ngơi cho khoẻ là được.
_ Cám ơn cậu! Nhưng ai đưa tớ tới phòng y tế vậy?
_ Là...là...Phong đó!
_ Phong sao?
_ Ừm! Lúc cậu xỉu, cậu ngả vào người Phong nên.... Nhưng chuyện cậu với Hà Nhi sao rồi? Phong có nói gì không?
_ Sao Phong lại nói gì? Là sao?
_ Phong vẫn chưa kể vói cậu ư? Là hôm trước tớ thấy cậu đi gặp Nhi, sợ cậu gặp chuyện gì nên tớ...tớ kêu Phong theo cậu.
_ Sao cơ???
_ Tớ xin lỗi mà! Tại tớ lo cho cậu thôi.
_ Ừm không sao! Tớ hơi mệt, muốn ở một mình, cậu có thể...
_ À được, cậu nghỉ đi.
“Sao cơ? Phong đã biết hết mọi chuyện mà đối xử với mình như thế sao? Sao cậu lại làm thế hả Phong?“.
Sau khi nghỉ ngơi, tôi lấy cớ là quá mệt nên xin cô Hằng cho về sớm. Trên đường từ trường về nhà, tôi không hết băn khoăn về chuyện của Phong. Cứ thế, tôi cứ bước đi về phía trước như người mất hồn nên lỡ đụng phải một người đàn ông khá to lớn và hung tợn, tên đó quát:
_ Đi đứng gì mà đụng phải người khác.
_ Dạ, cháu xin lỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-lanh-lung-va-co-nang-tre-con/2550775/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.