Đồng Hoài Thanh vừa khỏi bệnh, dù chỉ mới uống nước cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cộng thêm cái nụ cười cợt nhả đó trông rất chi là quái dị.
Cố ý cái chắc.
Mới đầu cậu tính đến một nơi non nước hữu tình nào đó, không ngờ lại tới một thị trấn nhỏ hoang sơ như thế này.
Thật ra cũng phải tự trách bản thân mình thôi.
Cãi nhau với người thân, cãi nhau với nhân viên, chương trình dự định tham gia phải hủy bỏ. Cậu cuộn mình trong phòng hóa trang, bị co giật do thở gấp, cảm giác như không khí đang dần rời xa mình, còn loáng thoáng nghe tiếng trợ lý hốt hoảng giải thích gì đó.
"Dạo gần đây sức khỏe của thầy Đồng không được tốt cho lắm..."
"Đúng rồi, chỉ là vấn đề nhỏ thôi...chúng tôi thật sự xin lỗi."
Hình như là giọng của đạo diễn, bực tức: "Chúng tôi đã thuê cả cây đàn Steinway... mọi thứ đều chuẩn bị tốt nhất! Còn đặc biệt sắp xếp tiết mục của cậu ấy ở cuối..."
Cánh cửa bị đóng lại từ bên ngoài.
Đồng Hoài Thanh cuộn mình lại, cái giá treo đồ ngã xuống, trang phục biểu diễn đính ngọc trai và sequin, chiếc váy lộng lẫy làm nền, chiếc mũ gắn lông dài, tất cả đổ ập xuống người cậu. Cậu như rơi mãi, rơi mãi, không thể thở được, mắt cũng cay xè nhức nhối. Trong làn nước mắt nhạt nhòa ấy, cậu thấy cô gái lễ tân đẩy vào một chiếc bánh sinh nhật mười hai tầng.
Tất cả mọi người đều đang cười, vỗ tay cho cậu.
"Hoàng tử piano!"
Một chiếc dao nhỏ bằng bạc được nhét vào lòng bàn tay cậu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chu-hung-du-va-be-yeu-tinh-xinh-dep-cua-han/1350593/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.