Tô Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta từ phía sau ôm lấy eo thon của Lục Thiên Dã, như thường lệ ngọt ngào hỏi: “Cưng à, rốt cuộc là sao thế? Sao anh không để ý đến em vậy?”
Vừa dứt lời, cô ta đã nghe thấy tiếng gào lên của Lục Thiên Dã: “Cút đi...”
Tô Nguyệt sợ đến ngẩn người, cô ta chưa bao giờ thấy Lục Thiên Dã như vậy, đôi tay đang ôm lấy anh cũng vội rụt lại, chỉ biết nhìn anh đầy bất an và ấm ức: “Cưng à, rốt cuộc em làm sai điều gì mà anh lại mắng em?”
Hiện tại, đầu óc Lục Thiên Dã rối như tơ vò. Anh đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa cố gắng suy nghĩ xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, nhưng càng gấp gáp, anh càng không thể suy nghĩ rõ ràng.
Giờ đây, anh chỉ muốn về nhà ngay lập tức, muốn gặp Lâm Tịch càng sớm càng tốt.
Anh run rẩy mặc đồ xong.
Tô Nguyệt không cam tâm, lại đứng dậy ôm lấy anh, nước mắt chực trào: “Thiên Dã, rốt cuộc anh làm sao thế? Rõ ràng tối qua vẫn ổn mà...”
Môi Lục Thiên Dã run lên: “Tịch Tịch... cô ấy mang thai rồi, em có biết không? Tịch Tịch mang thai rồi. Anh phải về xem ngay, cô ấy định phá thai... nhưng anh không tin...”
Lục Thiên Dã lẩm bẩm: “Cô ấy yêu anh như thế, làm sao có thể bỏ con của mình được? Chắc chắn là cô ấy đang giận dỗi anh thôi, đúng vậy, chắc chắn là thế. Cô ấy không thể bỏ đứa trẻ, cô ấy yêu anh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-da-hong-roi-vay-thi-em-di/2771346/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.