Tháng 8 năm 2005, Lâm Kỳ Nhạc ngồi ở ghế sau xe taxi, nghe chú tài xế nói chuyện với ba mẹ.
“Anh chị làm ở công ty điện lực sao!” Chú tài xế cất giọng cảm thán: “Em nghe nói công ty điện lực đều đặc biệt có tiền!”
Thợ điện Lâm sắc mặt lúng túng, mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là công nhân.”
Trong ấn tượng của Lâm Kỳ Nhạc, hồi còn nhỏ mọi người đều sống trong khu nhà tập thể với những gian nhà gạch mái bằng, không cảm nhận được con người phân làm ba bảy loại rõ ràng như vậy.
Xe dừng ở cổng khu chung cư tổng tập đoàn, Lâm Kỳ Nhạc xuống xe, nghe thấy ba nói: “Nhà của Dư Tiều và Thái Phương Nguyên đều ở khu Tây, nhà của Đỗ Thượng và nhà chúng ta ở khu Đông.”
Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp trên lưng, tay ôm chậu vạn thiên thanh và cành hướng dương ươm màu nắng Quần Sơn. Cô ngẩng đầu, nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, nhìn ‘Khu chung cư tổng tập đoàn Tỉnh Thành’ mà trong miệng các anh các chị đã vô số lần nhắc đến.
Công ty chuyển nhà đã sắp xếp xong đồ đạc bên trong từ trước, Lâm Kỳ Nhạc bước vào căn phòng riêng của mình. Năm mười lăm tuổi này, cuối cùng Lâm Kỳ Nhạc đã có một căn phòng chân chính thuộc về mình, mà không phải là gian phòng ngủ nho nhỏ được ngăn ra từ phòng của ba mẹ nhờ chiếc tủ quần áo lớn.
Buổi trưa, Đỗ Thượng và Dư Tiều chạy sang giúp chú Lâm chuyển mấy thùng đồ còn lại. Đến chiều, Tần Dã Vân cũng vọt tới.
Xa cách ba năm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dao-ho-phach/1122507/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.