Tưởng Kiều Tây đi vào phòng học riêng của mình, đẩy ‘rầm’ cửa dập mạnh vào tường. Cậu ôm chồng sách vở, bài thi cao ngất trên bàn học bước ra ngoài.
Những trang giấy nhợt nhạt nằm chồng lên nhau, chi chít những con số những bài giải, giống như một xấp đồ cúng mà người ta đã dốc cạn hơi tàn để hiến tế.
Tưởng Kiều Tây hờ hững buông tay, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng ‘bịch’ nặng nề, sách vở bài thi rơi lả tả khắp phòng khách.
“Mẹ xé,” Tưởng Kiều Tây nói, cậu lạnh lùng nhìn Lương Hồng Phi: “Mẹ xé đi!”
Lương Hồng Phi mặc chiếc áo len cashmere ôm sát người màu đen, khóe môi mấp máy, khuôn mặt đỏ tía một cách kỳ dị vì kích động.
Bà ngước đầu lên, đứng giữa đống hoang tàn, nhìn trừng trừng vào mặt con trai mình.
Lúc bảy tám tuổi, bởi vì không đủ cố gắng, mãi ham chơi, không làm xong bài tập mẹ giao. Mỗi lần Lương Hồng Phi xé sách toán Olympic của cậu, cậu đều đứng ở bên tường nức nở cầu xin: “Mẹ… đừng xé sách toán của con…”
Tưởng Kiều Tây của hôm nay, vóc dáng hơn một mét tám, cậu trưởng thành, nhiều năm như vậy, đã trở nên trầm ngâm im lặng đi rất nhiều, đã không còn khóc nữa. Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười với Lương Hồng Phi, dù rằng nụ cười kia tràn ngập bi thương.
“Mẹ cho rằng con sẽ cầu xin mẹ sao?” Cậu nói.
“Kiều Tây,” Lương Hồng Phi lắc đầu, bà bước tới trước: “Con không thể, con không thể đối xử với mẹ như thế này!”
Tưởng Kiều Tây nhìn bà, nhìn Lương Hồng Phi vươn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dao-ho-phach/1122555/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.