Tưởng Kiều Tây là một người hờ hững, lạnh lùng. Cơ hồ tất cả những ai đã từng gặp qua cậu, tiếp xúc với cậu đều nói như vậy.
Trong mắt cậu không có gì không bỏ xuống được, bất luận là ba mẹ gần gũi nhất hay những người bạn thân thiết cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu.
Cậu mỗi ngày đi sớm về trễ, ngồi xe riêng của ba mình, có tài xế đưa đón, đến một câu cậu cũng không hé môi với tài xế. Vào học, tan trường, Sầm Tiểu Mạn và Phí Lâm Cách luôn đi theo bên cạnh, cậu cũng rất ít khi để ý bọn họ nói chuyện gì. Cậu hoặc là đọc sách toán, nghiên cứu bài tập mới, hoặc ngước mắt nhìn những con chim ghé đậu trên ngọn cây trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngoài cửa sổ, thoáng ngây người.
Từ nhỏ cậu chính là như vậy, những người ở bên cạnh cậu đều đã quen. Ở trong tòa nhà Tiểu Bạch Lầu của trường trung học phổ thông Thực Nghiệm đông nghịt các thành viên của đội tuyển, thỉnh thoảng mệt mỏi với việc học, bọn họ ngồi ngoài hành lang thảo luận với nhau về bộ phim vừa xem gần đây, tranh luận nổ ra, không ai nhường ai. Có khi cả đám túm tụm quanh ‘Đề thi’ trên bảng, bọn họ tự ra đề thách đố lẫn nhau, mỗi người một ý tưởng mới, cãi nhau túi bụi, khiến cho mọi người đi qua đều tấp vào nhìn.
Tưởng Kiều Tây ngồi một mình ở cái bàn trong góc của cậu, tựa hồ ngăn cách với hết thảy mọi thứ, ngay cả đầu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dao-ho-phach/523339/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.