Người đàn ông mặc vest trắng đẹp trai không thể tả, anh có vẻ hơi thờ ơ, nhìn về phía những robot trong cửa sổ trưng bày mà cảm thấy một chút phiền phức.
Cho đến khi, anh thấy một robot tì.nh d.ục đang lắc lư hông trong cửa sổ, ánh mắt lập tức dừng lại.
Cảnh diễn đơn giản như vậy với Giang Trì Ấp không cần quá nhiều kỹ thuật để diễn tốt, đừng nói gì đến việc nhập vai.
Sự lạnh nhạt của anh có đến tám phần không phải là diễn, cho đến khi ánh mắt anh chạm vào đôi mắt của Ôn Thời.
Đôi mắt đó rõ ràng có màu xám u ám, nhưng anh lại thấy trong đó tràn đầy sự kỳ vọng mãnh liệt, không phải là mong chờ được chọn hay được mua, mà là một sự kỳ vọng mạnh mẽ để được nhìn thấy.
Là một diễn viên dày dạn kinh nghiệm, Giang Trì Ấp gần như ngay lập tức nắm bắt được cảm xúc của đối phương, tạo ra phản ứng mà nhân vật cần có.
[Muốn được nhìn thấy, thì tôi sẽ nhìn vào cô…]
Và Ngải Tuyết, cuối cùng cũng nhìn thấy từ trong đám đông một đôi mắt màu đen sâu thẳm, ánh mắt sắc bén và sâu lắng, nhìn vào cô lại không giống như đang nhìn cô, mà như xuyên qua cô để nhìn về phía sau lưng của cô, nhìn vào những đồng loại của cô. Anh đang ngạc nhiên về những sinh vật kỳ diệu này.
Cho anh ấy thấy!!!
Một robot mọi thứ vốn đã được lập trình sẵn bỗng nhiên sinh ra một khao khát mãnh liệt, cô thậm chí muốn tự mình xé toạc ra, hoàn toàn và triệt để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737804/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.