Tối mười giờ, Ôn Thời mới hạ cánh xuống thành phố J.
Cô quấn mình kín mít bước ra từ sân bay, và ngay lập tức nhìn thấy tài xế của gia đình.
Cô kéo khẩu trang xuống, thắc mắc: “Chú Lý, sao chú lại đến đây?”
Chú Lý vừa nhìn thấy cô, liền gọi một tiếng: “Tiểu thư.” Rồi nhanh chóng đón lấy hành lý của cô: "Phu nhân bảo tôi đến đón cô, tiểu thư lên xe trước đi.”
“Sếp, em về trước nhé." Tiểu Mạnh gật đầu với chú Lý, rồi nói với Ôn Thời: “Ba ngày nữa có chương trình trực tiếp, em đến Ôn gia đón chị nhé?”
Ôn Thời do dự một lát, rồi nói: “Không, cậu đến căn hộ của chị đi. Về cẩn thận nhé!”
“Được!”
Lên xe, Ôn Thời tháo khăn và kính râm ra, rồi hỏi chú Lý đang lái xe: “Mẹ tôi vẫn chưa ngủ sao?”
“Tiểu thư hiếm khi về nhà, phu nhân chắc chắn không ngủ rồi." chú Lý cười với cô qua gương chiếu hậu: "Bà ấy đã tự tay nấu canh đợi cô về.”
Trong lòng Ôn Thời dâng lên một cảm giác ấm áp, nụ cười cũng lấp lánh trên môi.
Nhìn thấy cô vui vẻ, chú Lý cũng vui lây.
Đã hơn nửa năm kể từ lần cuối tiểu thư về nhà. Phu nhân nhắc nhở cô không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thấy tiểu thư vẫn luôn nhớ đến mẹ mình, tình cảm mẹ con sẽ không bao giờ trở nên xa cách.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh ra khỏi thành phố, từ từ đi vào một biệt thự nằm trong khu vườn rộng lớn.
Vừa xuống xe, Ôn Thời liền bị mẹ cô, người đang bước nhanh ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737807/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.