Mọi người không thể để Giang Trì Ấp một mình bận rộn trong bếp, nên tất cả đều tụ tập lại định giúp anh một tay.
Ôn Thời nhìn anh lấy đồ ra, trong đầu lại nghĩ về tình tiết trong sách.
Món sở trường của anh ấy là gì nhỉ?
Hình như là cơm hải sản Tây Ban Nha... A, muốn ăn, thật sự muốn ăn món cơm hải sản cay cay.
Nói ra liệu có kỳ quặc không? Hay là gọi món ăn ngoài? Lại càng kỳ hơn...
Nhưng mà mình rất muốn ăn!
Không thể ăn được món mình muốn, trong lòng Ôn Thời như đang khóc thầm, cả người cũng từ từ trượt xuống quầy bar, dần dần xụi lơ.
Giang Trì Ấp luôn lặng lẽ quan sát cô, trong lòng đã cười thầm từ lâu. Đến khi thấy đủ biểu cảm thất vọng của cô, anh mới hắng giọng: "Chúng ta ăn cơm hải sản Tây Ban Nha nhé?"
Nghe được tiếng nói đó, Ôn Thời bật dậy từ quầy bar.
A, cô nghe thấy gì vậy, cô nghe thấy cơm hải sản!!
Giang Trì Ấp nhịn mãi, cuối cùng cũng không kiềm được mà bật cười khẽ.
Tiếng cười của anh khiến mọi người ngỡ ngàng, anh làm bộ như vô tình ho nhẹ một tiếng: "Chợt nhớ ra mấy điều vui thôi."
Cả nhóm không dám hỏi anh nghĩ đến chuyện gì, chỉ đành cười theo rồi đồng ý ăn cơm hải sản Tây Ban Nha.
Nghe Giang Trì Ấp làm cơm hải sản Tây Ban Nha cho mình, Ôn Thời thấy anh dễ nhìn hơn hẳn, tự giác chạy đến bên cạnh: "Để tôi bóc hành cho anh, có cần hành không nhỉ?"
"Được, cảm ơn."
Ôn Thời mỉm cười với anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737816/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.