Những con cá trong hồ cứ như cố tình muốn đối đầu với Ôn Thời, cô vẫn đang lẩm bẩm rằng Giang Trì Ấp chắc chắn sẽ không câu được cá.
Kết quả, ngay lúc đó phao câu của anh ấy đột ngột chìm xuống.
[Có vẻ như bên Giang Trì Ấp lại có cá cắn câu rồi!]
[Haha, Bình Hoa thật đáng thương, lúc cô ấy ở đó thì chẳng có con cá nào chịu cắn câu cả.]
Ôn Thời giờ không còn tức nổi nữa, chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào phao câu của mình với đầy oán hận.
Hào quang của nhân vật chính mà cũng có tác dụng với cá sao!
Giang Trì Ấp dùng vợt vớt cá lên, ngay cả anh cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, không hiểu sao Ôn Thời lại xui xẻo như vậy. Có phải cô ấy thật sự mang cái gọi là "thể chất số nhọ" trong truyền thuyết?
Nhưng anh có thể làm gì chứ, chẳng lẽ phải lặn xuống hồ, tự tay móc cá vào lưỡi câu của cô ấy chắc?
"A… có cá cắn câu rồi, có cá cắn câu rồi!"
Bên kia, Bạch Lê bất ngờ hét lên đầy phấn khích.
"Chị Bạch, chị giỏi quá!" Hồ Tiểu Ngọc chạy tới giúp cô kéo cần câu.
Hứa Tuấn Triết cũng chạy đến xem Bạch Lê câu được con cá gì, mấy người ríu rít trò chuyện, không khí rộn ràng vô cùng.
Vậy là nữ chính cũng khai trương thành công. Ôn Thời buồn bã nghĩ, lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là nỗi buồn của con người không phải lúc nào cũng giống nhau.
Giang Trì Ấp đứng bên cạnh nghe những suy nghĩ của cô mà không khỏi cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737824/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.