Từ lúc Ôn Thời bước vào, Giang Trì Ấp đã nhìn thấy cô. Nhưng bất kể anh nhìn cô bao nhiêu lần, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.
Cô ngồi cùng với Đạo diễn Chu vừa ăn bánh ngọt vừa uống trà, biểu hiện rõ sự vô tâm vô tính.
Sắc mặt Giang Trì Ấp không tốt, chỉ đạo võ thuật cũng không dám để anh treo trên dây quá lâu, sau khi chạy qua mấy động tác liền hạ anh xuống.
“Động tác cũng ổn rồi, Giang lão sư nghỉ ngơi chút đi.”
Giang Trì Ấp gật đầu: "Cảm ơn, mọi người đã vất vả rồi.”
Nói xong, anh đi về phía Ôn Thời và Đạo diễn Chu.
Chưa kịp đến gần, anh đã nghe thấy những lời lẩm bẩm trong lòng của Ôn Thời: Bánh ngọt này cũng chẳng ngon là bao, còn không bằng bánh mẹ tôi làm. Đạo diễn Chu thật sự già rồi, vị giác cũng bị thoái hóa mất rồi. Ông ấy còn tự xưng là "người sành ăn" trong giới giải trí cơ đấy! Đợi mấy hôm nữa tôi mang chút đồ ăn mẹ làm đến cho ông ấy biết thế nào là món ngon.
Trong lòng cô thì thầm oán thán như vậy, nhưng miệng lại nói: “Nhờ có Đạo diễn Chu, tôi mới được ăn bánh ngon thế này.”
Đạo diễn Chu vui vẻ đáp: “Đúng vậy, những gì tôi thấy ngon thì không nhiều đâu. Nhưng bất kỳ món nào tôi khen là ngon, nhất định đều là mỹ vị nhân gian.”
Giang Trì Ấp nghe thấy tiếng thì thầm trong lòng Ôn Thời liền bật cười một cách bất lực. Anh bước tới, cầm một miếng bánh ngọt và nói với Đạo diễn Chu: “Đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737826/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.