Lời của đạo diễn Chu đã nói đến mức này, Ôn Thời chỉ còn cách gượng gạo bước lên.
Cô tiến đến trước mặt hai người họ, chìa tay ra: “Hai vị có thể đưa kịch bản cho tôi xem qua một chút không?”
Tô Di Ninh khoanh tay không hề động đậy lạnh lùng liếc nhìn cô, rõ ràng rất không hài lòng với sự sắp xếp này.
Giang Trì Ấp thì không tỏ vẻ gì nhiều, đưa kịch bản trong tay cho cô.
Thực ra cảnh này rất đơn giản, nam chính lẻn vào văn phòng của chính phủ liên minh để trộm tài liệu, đúng lúc gặp nữ chính. Hai người đánh nhau một trận rồi có sự giằng co về lời nói và ánh mắt, tạo tiền đề cho lần gặp lại và mối tình giữa hai người sau này.
Cảnh đánh nhau của hai người chắc chắn không có vấn đề gì, vấn đề chính là ở phần giằng co bằng ánh mắt.
Ôn Thời vừa xem kịch bản, vừa thầm trách móc trong lòng: Người lo sự nghiệp là đều tuyệt tình tuyệt ái hay sao? Cho dù chưa từng yêu, chẳng lẽ chưa từng thấy cảnh yêu đương à? Một ánh mắt mập mờ mà cũng không diễn nổi, đúng là quá kỳ lạ!
Bị cô mỉa mai trong lòng, Giang Trì Ấp nghiến răng: “Cô nghĩ nên diễn thế nào?”
Ôn Thời gấp kịch bản lại, nở nụ cười rạng rỡ, nói với hai người: “Vừa rồi tôi đã xem cảnh của hai vị lão sư rồi, tôi thấy rất tốt. Dù là chi tiết võ thuật hay phối hợp trong diễn xuất đều rất xuất sắc. Nhưng hai vị cũng biết, đạo diễn Chu là người rất khó tính...”
“Ôn Thời,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737827/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.