🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lời của đạo diễn Chu đã nói đến mức này, Ôn Thời chỉ còn cách gượng gạo bước lên.

Cô tiến đến trước mặt hai người họ, chìa tay ra: “Hai vị có thể đưa kịch bản cho tôi xem qua một chút không?”

Tô Di Ninh khoanh tay không hề động đậy lạnh lùng liếc nhìn cô, rõ ràng rất không hài lòng với sự sắp xếp này.

Giang Trì Ấp thì không tỏ vẻ gì nhiều, đưa kịch bản trong tay cho cô.

Thực ra cảnh này rất đơn giản, nam chính lẻn vào văn phòng của chính phủ liên minh để trộm tài liệu, đúng lúc gặp nữ chính. Hai người đánh nhau một trận rồi có sự giằng co về lời nói và ánh mắt, tạo tiền đề cho lần gặp lại và mối tình giữa hai người sau này.

Cảnh đánh nhau của hai người chắc chắn không có vấn đề gì, vấn đề chính là ở phần giằng co bằng ánh mắt.

Ôn Thời vừa xem kịch bản, vừa thầm trách móc trong lòng: Người lo sự nghiệp là đều tuyệt tình tuyệt ái hay sao? Cho dù chưa từng yêu, chẳng lẽ chưa từng thấy cảnh yêu đương à? Một ánh mắt mập mờ mà cũng không diễn nổi, đúng là quá kỳ lạ!

Bị cô mỉa mai trong lòng, Giang Trì Ấp nghiến răng: “Cô nghĩ nên diễn thế nào?”

Ôn Thời gấp kịch bản lại, nở nụ cười rạng rỡ, nói với hai người: “Vừa rồi tôi đã xem cảnh của hai vị lão sư rồi, tôi thấy rất tốt. Dù là chi tiết võ thuật hay phối hợp trong diễn xuất đều rất xuất sắc. Nhưng hai vị cũng biết, đạo diễn Chu là người rất khó tính...”

“Ôn Thời, tôi vẫn còn ở đây đấy!” Đạo diễn Chu ở phía sau đập mạnh lên cuốn kịch bản.

Ôn Thời quay đầu lại, chớp mắt liên tục với ông, đạo diễn Chu liếc cô một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Cô quay lại tiếp tục “tưới mật” cho hai người: “Mọi hành động và lời thoại của hai người đều rất hoàn hảo. Nếu phải tìm một điểm mà đạo diễn Chu có thể bắt bẻ, thì đó chính là bầu không khí.”

Ôn Thời cũng không muốn nói nhiều, nhưng với hai người này, đặc biệt là Tô Di Ninh với tính khí nóng nảy, nếu cô không biết cách nịnh hót thì có nói cả trăm câu cũng vô ích.

Quả nhiên, sau khi được khen ngợi một cách dễ chịu, Tô Di Ninh cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy bầu không khí rốt cuộc cần phải như thế nào?”

Ôn Thời dẫn hai người đến trước màn hình giám sát, bắt đầu phân tích từng cảnh quay. Đến đoạn quay cận cảnh mắt của Tô Di Ninh, cô nói: “Đây là lần đầu tiên nữ chính nhìn thấy nam chính. Một người đàn ông từ trên trời rơi xuống, phản ứng đầu tiên đúng là nên ngạc nhiên, nhưng đây lại là một người mà cô đã có cảm tình từ lâu. Nên bên cạnh sự ngạc nhiên, cũng nên có chút gì đó kinh ngạc nữa.”

“Thấy một tên đàn ông mà cũng kinh ngạc sao?” Tô Di Ninh tỏ vẻ khinh thường.

 

Ôn Thời không để ý đến lời châm chọc của cô ấy, tiếp tục nói: “Sau đó, khi đối diện với nam chính, lúc này lại không nên bộc lộ cảm giác kinh ngạc hay thích thú, mà cần phải kiềm chế. Ánh mắt vì thế cũng phải lạnh lùng hơn.”

Nghe đến đây, Tô Di Ninh trầm ngâm suy nghĩ, không phản bác gì.

“Sau đó là đến lượt Giang lão sư.” Ôn Thời quay sang Giang Trì Ấp, cô quan sát anh từ trên xuống dưới, rồi không kìm được mà tiến tới, tự tay cởi chiếc cúc áo đầu tiên của anh.

Không hiểu anh có vấn đề gì mà cúc áo lại cài kín mít như vậy. Kết hợp với gương mặt quý phái và nghiêm nghị của anh, trông có vẻ kiệm lời, thiếu đi chút gì đó mập mờ.

Giang Trì Ấp bị hành động của cô làm cho giật mình, nhưng vẫn kiềm chế không phản ứng. Khi cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lạnh của cô chạm nhẹ lên cổ mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác đó như in hằn trên da, khiến anh không thoải mái mà xoay cổ một chút, yết hầu khẽ chuyển động.

“Thế này trông đỡ hơn nhiều rồi...”

Cổ anh dài, yết hầu nổi bật với vẻ mong manh, khi chuyển động như ẩn hiện giữa cổ áo, thật là một khung cảnh tuyệt đẹp!

Ôn Thời tặc lưỡi trong lòng, đúng là những người có vẻ lạnh lùng, khi để lộ một chút khía cạnh ấm áp thì mới thực sự quyến rũ. Đến cô còn thấy tay mình đổ mồ hôi, những ai thích kiểu này chắc chắn sẽ đổ gục ngay!

Vậy cô có thích kiểu này không? Thế tay cô đổ mồ hôi là vì cái gì? Giang Trì Ấp cười thầm trong lòng.

Anh liếc cô một cái rồi che lại yết hầu của mình, không định để cô tiếp tục nhìn thấy cái mà cô gọi là “khung cảnh đẹp”.

Ôn Thời lại lẩm bẩm thầm trong lòng. Đúng là kẻ keo kiệt!

Nhưng cô cũng đã ngắm đủ, chuyển ánh mắt về phía màn hình giám sát: “Nữ chính đã điều tra về anh từ trước, nên có chút cảm tình với anh. Còn anh và nữ chính thì đây là lần đầu tiếp xúc, làm gì đã có cảm giác yêu đương nhanh như vậy, cùng lắm chỉ thấy thú vị, nên ánh mắt của anh nên là ánh mắt trêu ghẹo, đùa cợt nhiều hơn.”

"Và ngoài cảm xúc, ánh mắt cũng không nên quá chính trực. Dù gì cũng là nam nữ trẻ tuổi, chúng ta có thể thoải mái chiêm ngưỡng những ưu điểm của đối phương mà.”

“Hừ...” Giang Trì Ấp cười khẩy: "Ôn lão sư nói nghe thuyết phục như vậy, sao không thử làm mẫu một lần xem sao?”

Ôn Thời không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này, theo bản năng quay sang nhìn đạo diễn Chu.

Đạo diễn Chu gật đầu: "Cô nói cũng khá hợp lý đấy, vậy thì thử làm mẫu cho họ xem đi.” Sau đó ông vẫy tay: "Nhiếp ảnh, ánh sáng chuẩn bị, chúng ta quay cảnh đặc tả ánh mắt.”

Đạo diễn đã gật đầu, Ôn Thời cũng chẳng có lý do để từ chối, liền thẳng thắn đáp: “Vậy chúng ta sẽ diễn cảnh đối diện bằng ánh mắt. Giang lão sư và tôi sẽ làm mẫu.”

Đây vốn là đề nghị của Giang Trì Ấp nên anh cũng không phản đối, theo Ôn Thời bước xuống dưới máy quay. Tô Di Ninh khoanh tay đứng sau màn hình giám sát, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng không tin rằng diễn viên nhỏ bé như Ôn Thời có thể làm được gì đáng kể.

Cô ấy chỉ đang đi cùng đạo diễn Chu để giải khuây thôi.

Trước khi quay, Ôn Thời có thói quen cúi đầu chuẩn bị cảm xúc, sau đó khi đạo diễn hô "Bắt đầu", cô ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Giang Trì Ấp.

Khác với lần trước khi họ diễn chung, lần này trong mắt cô không thể hiện rõ ràng cảm xúc gì. Nhưng Giang Trì Ấp vẫn cảm nhận được ngay lập tức bị ánh mắt của cô khóa chặt, cảm giác này không mạnh mẽ, nhưng nó như cái bóng lảng vảng, dường như đang dạo quanh khuôn mặt anh, khiến tim anh đập nhanh không kiểm soát được.

Anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của cô lướt qua cổ mình, ý tứ của nó không cần nói cũng hiểu. Điều này khiến anh không tự chủ được mà nuốt khan.

Đạo diễn chưa hô "cắt", nhưng Ôn Thời tự mình nhắm mắt lại, thu hồi cảm xúc, sau đó nhìn về phía máy quay: “Thế nào?”

Đạo diễn Chu vỗ tay: "Tốt lắm, không hổ danh là từng đóng phim thần tượng.” Rồi ông quay sang Tô Di Ninh: “Đây chính là ánh mắt và bầu không khí mà tôi muốn.”

Tô Di Ninh sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình cũng đã có cái nhìn khác về Ôn Thời, nhưng vẫn có chút lưỡng lự, khó nói mà nhìn cô: “Nhưng, nhưng ánh mắt của cô ta... cũng... quá khiêu khích đi. Làm gì có người phụ nữ nào nhìn một người đàn ông như thế?”

Giang Trì Ấp đồng tình sâu sắc, cô gái này, thực sự, thực sự...

Anh đưa tay lên khoanh trước ngực, trái tim vẫn đang đập thình thịch mãi chưa thể bình tĩnh lại.

Ôn Thời lớn tiếng phản bác: "Đây chỉ là sự ngưỡng mộ có chút táo bạo thôi, sao lại là khiêu khích chứ!”

Cô giải thích tiếp: “Cô gặp một người đàn ông mà cô có cảm tình, thích anh ta, ánh mắt sẽ không tự chủ mà dán chặt vào anh ấy. Nhìn hàng lông mày, nhìn đôi môi, nhìn đâu cũng thấy đẹp, còn muốn khám phá thêm ưu điểm của anh ta.”

“Đó chẳng phải là kẻ b.iến th.ái sao?”

Ôn Thời không ngờ Tô Di Ninh lại ngây thơ như vậy, lập tức bật cười: “Không làm kẻ bi.ến th.ái thì làm sao yêu nhau được?”

“Ôn lão sư kinh nghiệm phong phú nhỉ.” Giang Trì Ấp nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

Ôn Thời hời hợt đáp: “Coi như là vậy đi.” Dù sao cô cũng đã đóng không ít phim tình cảm mà...

Giang Trì Ấp khẽ hừ một tiếng, giơ tay cài lại chiếc cúc áo cuối cùng.

Đúng là đồ đàn ông keo kiệt!

Ôn Thời thầm mắng trong lòng, chẳng phải đây là đang dụ cô tháo cúc áo cho anh sao?

Nghe xong câu cuối cùng của cô, Giang Trì Ấp suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc chết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.