🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghe nói đoàn phim đang chuẩn bị quay một cảnh lớn, những diễn viên không có cảnh quay trong các đoàn khác cũng chạy qua đây.

Nói là muốn học hỏi Giang Trì Ấp, nhưng thật ra hầu hết đều nhằm vào Ôn Thời.

Mấy ngày nay cô không có mặt, nên không biết rằng đạo diễn Chu đã nhiều lần khen ngợi cô ở phim trường. Có vài diễn viên mắc lỗi NG, còn bị đạo diễn Chu mắng: "Ngay cả Tiểu Ôn cũng không bằng."

Ai trong giới cũng biết Ôn Thời vốn nổi tiếng là "bình hoa di động," nên khi bị đạo diễn Chu nói vậy, tất nhiên đều không phục. Bây giờ cô ấy quay lại đoàn để quay phim, tất nhiên họ muốn đến xem cô rốt cuộc diễn ra sao nhưng thật ra là để chờ xem cô bị bẽ mặt.

Cảnh quay đầu tiên của Ôn Thời là cảnh cô rót rượu cho khách ngồi tại bàn tiệc, bị họ đụng chạm và lăng mạ bằng lời nói.

Cảnh này dù chỉ là một cảnh chuyển tiếp, nhưng lại cần sắp xếp rất nhiều diễn viên, nên tất nhiên càng quay suôn sẻ càng tốt.

Đạo diễn Chu kéo cô lại, giải thích cảnh quay: "Cô chỉ cần nhớ rằng cô là một robot AI, dù bị sỉ nhục thế nào cũng không có cảm xúc, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao."

"Hiểu rồi!" Ôn Thời làm động tác "OK" với ông.

Thấy cô tự tin như vậy, đạo diễn Chu lại có chút không yên tâm: "Lần này không giống lần trước đâu, người diễn với cô không phải chỉ có một người."

"Tôi thật sự hiểu rồi mà." Ôn Thời còn quay lại trấn an ông: "Đạo diễn Chu cứ yên tâm quay đi, tôi đảm bảo sẽ không làm trễ tiến độ."

Nghe vậy đạo diễn Chu mới để cô vào phim trường, ra hiệu cho quay phim chuẩn bị.

Khi tất cả diễn viên đã vào vị trí, ông giơ tay hô lớn: "Action!"

Trong một phòng tiệc rộng rãi và xa hoa, trên chiếc bàn dài bày đầy những món ăn ngon, rượu vang và hoa tươi, những vị khách ăn mặc sang trọng và quý phái ngồi hai bên bàn. Những robot hầu gái xinh đẹp lặng lẽ đi lại phục vụ.

Ôn Thời đứng bên cạnh chủ nhân mới của mình, Bá tước Duke, tay cầm một bình rượu cao, rót rượu cho ông ta.

Chiếc váy dài bằng lụa tơ tằm ôm lấy đường cong cơ thể gợi cảm của cô. Khi cô nghiêng người cúi xuống, phần đuôi váy bung ra, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, vạt váy xẻ cao gần tới tận gốc đùi, để lộ một phần cấu trúc máy móc, cho thấy rằng cô không phải con người, mà chỉ là một robot.

Những kẻ vẫn đang âm thầm quan sát cô lập tức trao nhau ánh mắt đầy ác ý.

Bá tước Duke quét mắt qua toàn bộ khách khứa, vỗ nhẹ vào cánh tay của Ôn Thời: "Đi, rót rượu cho các vị khách của ta."

"Vâng, thưa chủ nhân." Giọng của Ôn Thời trong trẻo ngọt ngào, nhưng lại không có chút biểu cảm nào.

Cô từ từ tiến đến bên cạnh một vị khách ngồi gần Bá tước, cúi người rót rượu. Ánh mắt của khách dõi theo cánh tay cô, lướt qua ngực, rồi lại liếc xuống chân và hông của cô.

Hầu như vị khách nào cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, cô giống như một chú cừu non lạc vào giữa bầy sói, nhưng chú cừu này lại hoàn toàn không hay biết gì.

Mọi người đều hiểu rằng việc Bá tước Duke bảo cô rót rượu không phải vì ông ta thực sự muốn để họ chơi đùa với robot này, mà chỉ để phô trương quyền lực và địa vị của mình. Dù ánh mắt họ đầy tham lam, nhưng không ai dám thực sự ra tay đụng chạm.

Họ chỉ đang chờ đợi, chờ đến khi Bá tước Duke chơi chán, con cừu non xinh đẹp này sẽ thuộc về họ.

Ôn Thời như vừa có sự hiện diện nổi bật, lại như không tồn tại. Những kẻ quyền lực và quý tộc này vẫn tiếp tục trò chuyện không ngừng.

Họ bàn luận về cách thuyết phục chính phủ mới tăng ngân sách tài chính, cách sản xuất thêm nhiều robot AI để thay thế người lao động, và mắng chửi quân phản loạn đã gây cho họ biết bao tổn thất.

Khi đạo diễn Chu hô: "Cắt, xong rồi, giữ nguyên trạng thái."

Cảnh quay đầu tiên kết thúc.

Các diễn viên vẫn đứng yên, giữ nguyên vị trí, thậm chí không ai trò chuyện để giữ nguyên cảm xúc.

Sau khi điều chỉnh đơn giản ánh sáng và góc quay, đạo diễn Chu lập tức hô bắt đầu lại.

Ôn Thời vẫn lặng lẽ đi quanh bàn, cho đến khi đến gần một vị khách. Người này là khuôn mặt châu Á duy nhất trong phòng, cực kỳ nổi bật. Khi nhìn rõ gương mặt anh ta, ánh mắt vô cảm của cô khẽ sáng lên.

Nhưng anh ta rõ ràng không còn nhớ cô, chỉ liếc cô một cái lạnh lùng, nhưng không như những người khác, ánh mắt anh ta đầy tính cấm dục và u tối.

Giang Trì Ấp vốn nghĩ rằng, suy nghĩ trong đầu của cô có thể sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng từ khi đạo diễn hô “bắt đầu”, anh không nghe thấy một âm thanh nào từ cô. Cứ như thể cô đã thực sự biến thành một cỗ máy, hoàn toàn không có suy nghĩ.

Theo kịch bản, hôm nay nam chính Kỳ Niên đến đây với mục đích ám sát, và để giảm bớt sự nghi ngờ sau khi sự việc xảy ra, anh phải tạo ra hình ảnh một thương gia ngu ngốc.

Hơn nữa, anh phải tạo ra sự hỗn loạn để khắc sâu ấn tượng này trong tâm trí mọi người.

Cơ hội đã đến trước mắt, Kỳ Niên không còn do dự, lập tức kéo Ôn Thời vào lòng, ép cô ngồi lên đùi mình.

Ah...

Trong khoảnh khắc đó, Giang Trì Ấp nghe thấy một tiếng kêu nhỏ trong lòng cô, nhưng sau đó lại không có thêm phản ứng gì.

Hành động vô lễ này của anh khiến sắc mặt Bá tước Duke trở nên khó coi, nhưng trước mặt những vị khách khác, ông ta không tiện phát tác, chỉ lạnh lùng nói: "Ngải Tuyết! Không được vô lễ với khách, còn không mau lại đây!"

Là một robot, cô không thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng cũng không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông. Ngược lại, sự vùng vẫy của cô chỉ làm rối tung trang phục, khiến cô lộ ra sự yếu đuối và bất lực.

Kỳ Niên không có ý định làm nhục cô, thấy vậy trong lòng anh có chút thương xót, nên nới lỏng vòng tay để cô đứng dậy.

"Chỉ là một món đồ chơi thôi mà, Bá tước đâu cần phải keo kiệt như vậy." Anh vừa nói vừa sờ lên eo cô một cái: "Bao nhiêu tiền, Bá tước cứ đưa ra giá."

Thái độ thô lỗ của anh khiến mọi người nhíu mày.

Sắc mặt Bá tước Duke càng lúc càng khó coi, không thể trút giận lên khách, ông liền nổi giận với Ngải Tuyết: "Còn không mau cút đi!"

Ngải Tuyết vội vàng lui xuống, nhưng trước khi rời đi, cô khẽ cúi đầu nhìn lướt qua khuôn mặt nghiêng của Kỳ Niên. Cái nhìn nhanh chóng và kín đáo, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, nhân vật của cô dường như trở nên sống động hơn, không còn là một cỗ máy lạnh lùng.

Khi Ôn Thời rời khỏi sân khấu, đạo diễn Chu lại hô "Cắt!"

"Okie rồi!"

Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin. Trước đó, cảnh đầu tiên Ôn Thời chỉ rót rượu, chỉ cần đi đúng vị trí thì có thể qua dễ dàng.

Nhưng cảnh thứ hai, cô còn diễn cùng với Giang Trì Ấp, mà vẫn có thể quay một lần là đạt? Điều này thực sự khiến họ không thể tin nổi.

"Có khi nào đạo diễn Chu nương tay không?" Một người thì thầm.

Nhưng lập tức bị người khác phản bác: "Anh nghĩ gì thế? Đạo diễn Chu nổi tiếng là công minh sắt đá, đến cả Giang Trì Ấp ông ấy còn không nể mặt, chẳng lẽ lại sợ một diễn viên nhỏ sao?"

"Vậy thì Ôn Thời này thật sự giỏi đến vậy à?"

"Qua xem thử là biết."

Một nhóm người vội vàng tụ lại trước màn hình giám sát.

Phần quay của Ôn Thời hôm nay đã tạm kết thúc, cô cũng đi tới xem lại đoạn phim vừa quay.

Đạo diễn Chu gọi cô: "Lại đây, xem thử cảnh của cô." Giọng điệu của ông đối với cô mềm mỏng hơn hẳn so với người khác.

Ôn Thời thành thạo ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Đạo diễn Chu tua lại màn hình giám sát, trong cảnh quay, với sự hỗ trợ của ánh sáng, khung cảnh càng thêm xa hoa và tráng lệ hơn thực tế.

Ôn Thời mặc chiếc váy trắng đứng giữa khung cảnh này, tạo nên một sự đối lập rõ rệt, giống như chính bản thân cô, vừa mang tính chất quyến rũ, nhưng lại tinh khiết không nhiễm bụi trần.

Ngay cả khi cô cúi người rót rượu, mặc dù đường cong cơ thể lộ rõ, nhưng cảm giác cô mang lại vẫn là sự thánh thiện, ngược lại càng làm lộ rõ sự xấu xa, đê tiện của tất cả những người có mặt trong phòng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.