Thấy Ôn Khải Minh, Ôn Thời theo phản xạ liền nhìn sắc mặt của Tống Dĩnh. Nhìn thấy bà ấy vẫn bình tĩnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhìn thấy cô, mắt Ôn Khải Minh đã lóe lên sự giận dữ: "Ôn Thời, con thật là giỏi giang quá rồi, ngay cả người trong nhà cũng dám tính kế!"
Ôn Thời đóng cửa, kéo Tống Dĩnh ngồi xuống ghế sô pha, rồi nhìn ông ấy nói: "Nếu không phải cha muốn đẩy con vào đường cùng, con cũng sẽ không làm mất mặt cha và bà nội như thế!"
"Ôn Thời!" Ôn Khải Minh gầm lên, định nói gì đó, nhưng lại bị Tống Dĩnh cắt ngang.
"Đủ rồi!"
Giọng bà ấy không to, nhưng đủ để khiến Ôn Khải Minh lập tức im lặng, không còn lớn tiếng với Ôn Thời nữa.
Ôn Thời trố mắt, chuyện gì thế này...
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, Ôn Thời nhìn cha mẹ ngồi đối diện trong im lặng, cảm thấy hơi không quen, thậm chí có chút gượng gạo.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Ôn Khải Minh. Thì ra ông ấy cũng có lúc tỏ ra yếu thế trước mẹ cô.
Cuối cùng, vẫn là Tống Dĩnh mở lời trước: "Ôn Khải Minh, tôi nhất định phải ly hôn, ông ký nhanh vào thỏa thuận ly hôn đi."
"Tống Dĩnh." Ôn Khải Minh nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, tại sao phải đi đến bước này?"
Ồ, hay lắm!
Ôn Thời thầm thốt lên trong lòng, có phải cha cô đang diễn kịch “truy thê hỏa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737864/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.