🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giang Trì Ấp trở về phòng, ném áo khoác lên giường rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm. 

Cởi chiếc áo thun dài tay ra, anh chống tay lên bồn rửa và nhìn vào gương. Khuôn mặt trong gương đẹp trai, sắc sảo, nhưng ánh mắt dần hạ xuống và anh có thể thấy những vết thương khác nhau, lớn nhỏ, dài ngắn trên ngực, vai, và cánh tay.

Vết sẹo dữ tợn nhất kéo dài từ ngực xuống tới eo. 

Trước khi trở thành Giang Trì Ấp của hiện tại, cuộc sống của anh không là một màu đen tối. Lớn lên ở trại mồ côi, anh giống như một chú chó lang thang, phải dốc hết sức để sinh tồn, tranh giành, đánh nhau, rồi lại mang theo những vết thương đến trường và làm thêm. Đó gần như là toàn bộ ký ức về tuổi thanh xuân của anh.

Ngón tay Giang Trì Ấp chạm vào vết sẹo dài trên ngực. Khi đó anh suýt mất mạng, nhưng cũng chính vết sẹo này đã thay đổi số phận của anh.

Nói ra thì buồn cười, năm đó kẻ thù của cha anh lại tìm đến anh trước, dùng mạng sống của anh để đe dọa. Bố anh viện cớ không thể xác nhận thân phận của anh nên từ chối mọi yêu cầu của kẻ thù. 

Kẻ thù hoàn toàn phát điên, định mổ bụng anh sống để lấy trái tim và cho bố anh xem liệu anh có thực sự là con trai của ông ta không.

Khi Giang Trì Ấp tỉnh lại trong bệnh viện, anh nhận ra mình đột nhiên có một người bố, lại có thêm một người mẹ vì đánh mất anh mà đau lòng đến mức phát điên. 

Còn bản thân anh thì từ một kẻ vô danh bỗng chốc trở thành con trai của một lão đại giang hồ.

Tuổi thiếu niên của anh tràn đầy oán hận đối với tất cả mọi người, hoặc có thể nói, cho đến giờ, anh vẫn không thể hoàn toàn tha thứ cho họ.

Dù bây giờ anh đã nổi tiếng và không còn phải lo ăn lo mặc, nhưng về tinh thần, anh vẫn cảm thấy mình giống một chú chó lang thang, nhất là trong những đêm khuya, khi chỉ còn lại một mình với những vết thương này.

Hai năm trở lại đây, tư tưởng của Giang Trì Ấp dần trưởng thành hơn, mối quan hệ với cha mẹ cũng dần trở nên hòa hợp, và tâm trạng anh cũng bình ổn hơn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẵn sàng phơi bày mọi thứ trước người khác, nhất là trước Ôn Thời.

Anh vẫn chưa kịp dùng cái tốt của mình để trói buộc cô, mà thứ duy nhất anh có thể dùng để hấp dẫn cô dường như chỉ là cơ thể này. Anh không chắc, liệu khi cô nhìn thấy những vết sẹo này, cô có cảm thấy ghê tởm không, có hoàn toàn mất đi hứng thú với anh hay không.

Vừa nãy, dưới lầu, Giang Trì Ấp thậm chí không dám nán lại thêm một giây nào, chỉ vì sợ sẽ nghe thấy những suy nghĩ chán ghét bản thân của cô. Điều đó chắc chắn sẽ đau đớn hơn cả khi anh bị mổ sống năm đó và anh không biết mình nên làm gì nữa.

Giang Trì Ấp muốn xả nước lạnh để tỉnh táo lại, nhưng khi vừa chạm tay vào công tắc, anh lại nhớ đến lời Ôn Thời dặn rằng không được dính nước. anh đành lấy khăn lau sạch người mình qua loa.Sau đó, anh nằm trên giường, trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, Ôn Thời dậy sớm hơn thường ngày.

Có lẽ vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều về tình tiết trong tiểu thuyết, nên cô mơ thấy mình bị toàn mạng phỉ báng, khiến cô tức đến mức ngủ cũng không yên.

Cô ngáp dài bước xuống lầu, bất ngờ phát hiện có người còn dậy sớm hơn mình.

Ôn Thời đi vào bếp, và đúng như dự đoán, cô thấy Giang Trì Ấp đang bận rộn ở quầy bếp.

“Chào buổi sáng!" Cô vui vẻ chào hỏi.

Nghe thấy giọng cô, Giang Trì Ấp khựng lại, sau đó theo phản xạ lùi lại một bước, muốn kéo khoảng cách giữa hai người, lần đầu tiên cảm thấy ngần ngại vì có thể nghe thấy suy nghĩ của cô.

Ôn Thời không để ý đến biểu hiện của anh, đi thẳng đến bên cạnh: "Anh đúng là có sức khỏe tốt ghê, hôm qua mệt như thế mà vẫn dậy sớm làm bữa sáng. Làm thế này không tốt cho vết thương đâu, anh biết không?"

Nhìn thấy những hàng há cảo xếp ngay ngắn trên thớt, cô ngạc nhiên trố mắt, ngẩng lên nhìn anh: "Giang lão sư, anh thực sự không phải là Bồ Tát chuyển thế đấy chứ?" Cô nhìn lên đỉnh đầu anh, cười phóng đại: "Tôi thấy trên đầu anh có ánh hào quang luôn ấy!"

Trong lòng cô im ắng, ánh mắt trong veo, nụ cười tinh khôi, Giang Trì Ấp chợt thấy nhẹ lòng, bật cười vì lời nói của cô: "Làm gì có chuyện thần thánh như vậy."

Thấy anh cười, nụ cười của Ôn Thời cũng sâu hơn, cô xắn tay áo lên: "Để tôi giúp anh một tay nhé. Nói trước là tôi chưa bao giờ gói há cảo đâu, nếu xấu thì anh cũng không được cười tôi!"

“Được, tôi sẽ không cười em."

Giang Trì Ấp cúi nhìn Ôn Thời đang đứng rất gần mình, âm thầm thở ra nhẹ nhõm, có vẻ như cô không hề thấy ghê sợ anh, thậm chí còn chủ động đến gần anh.

Quả nhiên quyết định nấu bữa sáng cho cô là hoàn toàn đúng đắn!

Đúng tám giờ, nhóm khán giả đầu tiên vào phòng livestream đã thấy cảnh hai người đứng cạnh nhau, cùng nhau gói há cảo.

[Thôi nào, thôi nào, quen rồi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa cả.]

[Chương trình này nên đổi tên thành "Nhật ký ngược cẩu của cặp đôi nhỏ" đi!]

[Hôm qua ăn cẩu lương còn chưa tiêu hóa, sáng dậy đã bị nhét đầy miệng nữa rồi. Tôi đã làm gì sai chứ [nước mắt tuôn rơi]]

[Huhu... ngon quá, thật sự rất ngon.]

[Không có cốt khí! ... Ngon thật, cho thêm nữa đi!]

...

Càng lúc càng nhiều khách mời dậy sớm và mọi người đều đổ vào bếp để giúp đỡ. Căn bếp nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.

Chỉ thiếu Hồ Tiểu Ngọc. Sau khi cô thức dậy, chương trình đã gọi cô qua và thông báo rằng Đường Thiệu Khả đã bị hủy hợp đồng, yêu cầu cô giải thích trong chương trình sắp tới.

Hồ Tiểu Ngọc không nghĩ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy. Dù gì họ cũng là đồng đội, cô còn định nói giúp cho Đường Thiệu Khả vài lời: "Chỉ là ra ngoài ở một đêm, đâu đến mức..."

Nhà sản xuất cắt lời cô: "Cô Hồ chẳng lẽ không thấy cô ấy không hợp với chương trình này sao?"

"Chuyện này..." Hồ Tiểu Ngọc nhớ lại những hành động của Đường Thiệu Khả ngày hôm qua và nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Có lẽ là Ôn Thời hoặc Giang Trì Ấp đã ra tay. Cô nhẹ nhàng thở dài, cũng không cảm thấy có gì quá đáng, bởi trong mắt cô, hai người họ đã đủ kiên nhẫn rồi.

Cô không nói thêm lời nào xin cho Đường Thiệu Khả nữa, chỉ nói: "Nhưng vì hình ảnh của nhóm chúng tôi, tôi không thể nói cô ấy vi phạm quy định của chương trình. Lý do cụ thể để tôi quyết định, có vấn đề gì không?"

"Đương nhiên là không."

Sau đó, khi trở lại khung hình, Hồ Tiểu Ngọc thông báo với khán giả rằng Đường Thiệu Khả do lịch trình bận rộn sẽ không thể tiếp tục tham gia chương trình cùng họ.

Ngoại trừ fan của cô ấy tỏ ra thất vọng, các fan CP của Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt cũng không vui mấy.

[A, chúng ta mất đi một nhân viên nội gián chuyên tìm kẹo ngọt cho chúng ta rồi!]

Nếu Đường Thiệu Khả nhìn thấy câu này, chắc sẽ tức đến phát điên.

Sự ra đi của cô ấy không gây nên sóng gió gì, buổi phát sóng vẫn diễn ra như thường lệ, mọi người đang chờ đợi mẻ há cảo đầu tiên ra lò để bắt đầu ăn sáng.

“Giang lão sư, Giang lão sư!"

Ôn Thời mở nắp nồi, phấn khích như một đứa trẻ, múc một chiếc há cảo đưa đến trước mặt Giang Trì Ấp như khoe khoang: "Không bị vỡ nè, cái há cảo tôi gói không bị vỡ nè!"

Giang Trì Ấp nhìn cô vui vẻ như một đứa trẻ, khuôn mặt cũng nở nụ cười: "Ừ, Ôn lão sư giỏi quá."

“Không có, không có, là Giang lão sư dạy giỏi thôi."

Miệng nói vậy nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn Giang Trì Ấp, ra hiệu cho anh khen tiếp.

Giang Trì Ấp nhịn cười, khen thêm: "Ôn lão sư là người có tài gói há cảo nhất mà tôi từng gặp!"

Ôn Thời lúc này mới hài lòng, cười rạng rỡ với anh: "Tôi thấy Giang lão sư thật có mắt nhìn!"

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, mọi người cười rộ lên.

Khán giả trên mạng cũng nhao nhao:

[Mình điên rồi sao, sao mà nghe hai người gọi "Giang lão sư", "Ôn lão sư" mà ngọt ngào thế nhỉ!]

[Họ đang chơi trò gì mới mẻ thế này!]

[Oa oa, ngon quá! [Cắn cẩu lương trong nước mắt.jpg]]

[Lúc này chắc chắn lượng đường trong máu của tôi đang tăng đột biến rồi!]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.