Ở tổ một, vẫn là bối cảnh của ngày hôm qua, sẽ tiếp tục quay cảnh đánh nhau trong bối cảnh này.
Tiến độ không quá nhanh, nhưng các diễn viên lại tiêu hao rất nhiều sức lực, đặc biệt là Giang Trì Ấp – người có nhiều cảnh nhất. Anh còn phải bay lên, nhảy xuống bằng dây cáp trong nhiều phân đoạn.
May mắn là cảnh quay đạt hiệu quả khá tốt, nên đạo diễn Chu quyết định cho đoàn kết thúc sớm.
Mọi người cùng di chuyển đến nơi tổ chức tiệc.
Không phải quán nướng lần trước, lần này họ chọn một quán lẩu, đoàn phim gần như ngồi kín cả quán.
Không khí vô cùng vui vẻ, cả phòng ăn ồn ào náo nhiệt.
Buổi tiệc hôm nay chủ yếu là tiễn Ôn Thời, cô ngồi bên cạnh đạo diễn Chu, còn Tô Di Ninh ngồi kế bên.
Đạo diễn Chu uống hơi nhiều, mặt có chút đỏ, ông nói với Ôn Thời: “Tiểu Ôn à, đã lâu rồi tôi chưa gặp một diễn viên nào hợp ý tôi như cô. Chờ đấy nhé, tôi sẽ viết một kịch bản riêng cho cô. Giải thưởng đầu tiên của cô nhất định sẽ là do tôi đạo diễn.”
Lời này khiến Ôn Thời có chút bối rối, vội vàng nói: “Được làm phim với đạo diễn Chu là vinh hạnh của tôi. Nếu thật sự có kịch bản dành cho tôi, tôi sẽ đồng ý ngay mà không nói thêm lời nào.”
Tô Di Ninh bỗng lên tiếng với giọng hơi lạnh nhạt: “Đừng coi là thật, lần trước ông ấy cũng nói với tôi y hệt như vậy.”
Giang Trì Ấp ngồi cách đạo diễn Chu, cũng gật đầu với cô, khuôn mặt hiện rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737917/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.