Thân thể của Ôn Thời thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào người Giang Trì Ấp, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: "Anh không phải sẽ quay phim cả ngày sao?”
Giây trước còn mang tâm trạng trêu đùa cô, nhưng Giang Trì Ấp lập tức cảm nhận được sự yếu đuối trong cô, khiến anh mềm lòng. Cánh tay rắn chắc của anh vòng qua eo cô, tay còn lại ôm lấy vai, cả người cô đều được bao trọn trong lòng anh.
"Mệt lắm à?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng hỏi.
Dù tính cách của cô khá mềm yếu nhưng cũng kiên cường, chưa từng bộc lộ sự yếu đuối trước người khác. Đột nhiên trở nên như vậy, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó.
Ôn Thời không biết phải diễn tả tình trạng của mình thế nào, chỉ biết rằng sự giằng xé tinh thần và tâm hồn khiến cô kiệt quệ, giờ đây chỉ cảm thấy cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi.
Dù có nói với anh cũng chẳng ích gì, chỉ khiến anh lo lắng mà thôi.
"Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Ôn Thời đặt trán lên ngực anh, khẽ nói.
Sau khi quay xong cảnh tình cảm này, đợi đến khi nhân vật của cô trở nên đen tối, có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Nghe được suy nghĩ của cô, Giang Trì Ấp đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh vội vào đoàn phim cũng vì lý do này.
Nhân vật Lục Dao không giống với Ngải Tuyết, một robot có ít biến động cảm xúc. Lục Dao là vai diễn đòi hỏi nhân vật phải trải qua đau đớn cùng cực, từ đó tạo nên một con người đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737952/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.