Thay đồ xong, Ôn Thời lập tức đến trường quay.
Thấy Giang Trì Ấp theo sau cô, mọi người không lấy làm ngạc nhiên, chỉ chào hỏi rồi ai làm việc nấy.
Buổi tối, nhiệt độ giảm mạnh, dù khoác áo phao vẫn cảm nhận được cái lạnh, huống hồ họ còn phải mặc trang phục mỏng, bay qua bay lại trên dây cáp trong gió rét.
Chỉ cần đạo diễn hô "cắt", các trợ lý của diễn viên liền vây quanh, khoác áo, đưa túi sưởi cho họ.
Ôn Thời cũng vậy, nhưng cô có phần đặc biệt hơn vì trong số những người luôn chăm sóc cô có một vị ảnh đế, là Giang Trì Ấp.
Anh còn lấy áo khoác của mình đắp cho cô.
Chỉ cần Ôn Thời vừa dừng lại, anh liền cởi áo khoác phao của mình cho cô mặc, trong khi người khác lạnh đến run, phải tự dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm áo nhưng chưa kịp ấm thì lại tiếp tục quay phim.
Còn cô, vừa kết thúc cảnh quay liền có áo ấm để mặc, không một ai trong trường quay, dù là diễn viên có tiếng, lại có trợ lý chu đáo đến mức đó.
Khiến mọi người ngưỡng mộ lẫn ghen tị, nhưng cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.
Chưa kể, còn có Tiểu Mạnh, ân cần chu đáo như một tiểu thái giám, mang theo đủ loại đồ đạc. Thậm chí không biết cậu ấy kiếm đâu ra một cái lò sưởi bỏ than để Ôn Thời ôm giữ ấm.
Hai người đàn ông cứ như xem Ôn Thời là bảo vật vô giá, là búp bê sứ để nâng niu.
Đối với Giang Trì Ấp là thế, còn với Tiểu Mạnh cũng không sai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737953/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.