Đợi mãi không thấy Ôn Thời quay lại, Giang Trì Ấp đã đoán rằng chắc chắn cô bị thứ gì đó cản đường.
Nhưng anh không ngờ, thứ đó lại là một người đang ôm cô.
Nói không tức giận là không thể. Chính anh còn chưa được ôm cô mấy lần đâu!
“Anh đứng đó làm gì, mau kéo cậu ta ra giúp em!” Ôn Thời thấy anh đứng mãi không động đậy, liền hét lên.
Thấy vẻ mặt đầy chán ghét của cô, tâm trạng Giang Trì Ấp mới dịu đi đôi chút. Anh bước tới, tóm lấy cổ áo Dịch Hàn và lôi cậu ta ra.
Dịch Hàn vẫn định vùng vẫy, nhìn Ôn Thời với ánh mắt đầy tủi thân: “Tôi không thể làm chó nhỏ của chị sao?”
Ôn Thời đang chỉnh lại áo thì khựng tay, ngạc nhiên nhìn Dịch Hàn, rồi quay sang hỏi Giang Trì Ấp: “Anh, anh có nghe thấy cậu ta nói gì không?”
“Không nghe gì hết!” Giang Trì Ấp mặt tối sầm, nói nhanh: “Em cũng không nghe thấy!”
Nhưng lời anh vừa dứt, Dịch Hàn đã giang tay về phía Ôn Thời, nói: “Chị, tôi là chú chó nhỏ của chị mà!”
Lần này Ôn Thời nghe rõ mồn một, cô ngẩn người một lúc rồi phá lên cười: “Ha ha, cậu ta say đến mức tưởng mình là chó nhỏ sao?”
Giang Trì Ấp nhất thời không biết ai trong hai người này mới kỳ quặc hơn.
Anh đẩy Dịch Hàn dựa vào tường, ép cậu ta đứng yên, sau đó nắm tay Ôn Thời kéo đi.
“Cậu ta, cậu ta như vậy không ổn đâu…” Ôn Thời ngoái đầu nhìn lại. Thấy Dịch Hàn mắt rưng rưng nhìn mình như một chú chó nhỏ bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737957/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.