Đi tới lề đường, Ôn Tĩnh Vân dừng lại, liếc mắt nhìn Giang Trì Ấp, rồi lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá, rút một điếu đưa cho anh.
"Đã cai rồi, hút thuốc thụ động không tốt cho sức khỏe." Giang Trì Ấp từ chối.
Người chịu hút thuốc thụ động là ai thì còn phải nói sao?
Khuôn mặt Ôn Tĩnh Vân lập tức sầm xuống, anh nhét cả hai điếu thuốc vừa rút vào lại hộp, đóng hộp cái "cạch", rồi lạnh giọng hỏi:
"Chuyện này xảy ra từ bao giờ?"
"Ý anh là tôi thích cô ấy từ khi nào, hay là cô ấy đồng ý tôi từ lúc nào?" Giang Trì Ấp khó chịu trong lòng, cố tình nói ra những lời chọc tức Ôn Tĩnh Vân.
Quả nhiên, nghe xong, sắc mặt Ôn Tĩnh Vân đen kịt, lạnh lùng nói:
"Đừng tưởng cậu dễ dàng được như ý!"
Giang Trì Ấp nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, hờ hững buông một câu:
"Dì Tống rất thích tôi."
Một câu đơn giản, bình thản, nhưng lại như nhát kiếm đâm trúng tim Ôn Tĩnh Vân, khiến thái dương anh giật giật. Anh hận vì mình quá có giáo dưỡng, nếu không chắc chắn đã túm cổ áo Giang Trì Ấp mà đấm cho một trận.
Anh lạnh lùng nhìn Giang Trì Ấp:
"Thế còn chuyện chương trình thực tế lần trước thì sao? Cậu nổi nóng với con bé, còn ép con bé vào góc tường?"
Nghe nhắc đến chuyện đó, Giang Trì Ấp có chút lúng túng, đưa tay gãi mũi:
"Không phải như thế đâu, chỉ là tranh cãi nhỏ thôi."
Ôn Tĩnh Vân nhìn anh như nhìn thấu mọi chuyện, bĩu môi một tiếng "chậc":
"Thì ra, cậu vừa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737960/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.