🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tâm trí Ôn Thời lúc này ngổn ngang bao suy nghĩ, Giang Trì Ấp không thể đọc được rõ ràng, chỉ biết rằng trong đầu cô hiện giờ đều là hình ảnh của anh.

Cho đến khi tâm trạng cô dần ổn định lại, anh mới đọc được ý nghĩ cuối cùng của cô: hai kết cục mà cô tưởng tượng về cuộc đời anh.

Giang Trì Ấp thực ra cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ sống một cuộc đời như thế nào, nhưng kết cục thứ nhất hiển nhiên là quá hoang đường.

Nếu anh thực sự có thể ở bên Bạch Lê và sống hạnh phúc, thì hoặc là anh bị điều khiển, hoặc là đã bị đoạt xá*.

*đoạt xá: đoạt xác hoàn hồn.

Anh lắc đầu trong thầm lặng.

Còn về kết cục thứ hai, ánh mắt Giang Trì Ấp tối đi trong thoáng chốc. Đó chẳng phải là kết cục cuối cùng của mọi con chó hoang hay sao?

Ở phía bên kia, trái tim Ôn Thời như bị một bàn tay lớn nhào nặn, vừa đau vừa xót. Không kìm được, cô chủ động đưa tay nắm lấy tay anh, đôi mắt hơi đỏ, nhìn anh nói:

“Anh như thế này là rất tốt rồi. Xung quanh có bạn bè, như Tiểu Ngọc, anh Kim Nguyên Thanh, còn có Tiểu Mạnh, anh trai em, mẹ em cũng rất thích anh. Giờ anh cũng đã có nhà rồi, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn, đúng không?”

Cô nắm chặt tay Giang Trì Ấp: “Còn có em nữa, em sẽ là bạn tốt nhất của anh, đối tác hợp tác tốt nhất. Anh thích diễn với em mà, sau này chúng ta sẽ làm ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa, đúng không?”

“Anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa, đúng không?” Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại.

Giang Trì Ấp không thể kìm nén thêm, kéo cô vào lòng ôm chặt. Tay anh xoa nhẹ tóc phía sau đầu cô, mãi mới trấn tĩnh được cảm xúc, khẽ thở dài: “Người có năng lực đọc tâm rốt cuộc là ai đây?”

“Ừm?” Ôn Thời bị anh ôm trong lòng, nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Trì Ấp dùng ngón tay cái khẽ chạm vào khóe mắt đỏ hoe của cô, nói: “Tôi nói, Ôn lão sư giống như một cái móc có gai, cứ đâm vào lòng tôi, muốn rút cũng không được, đau lắm!”

Mặt Ôn Thời lập tức đỏ bừng. Cô tức giận đấm nhẹ vào anh:

‘A a a a a! Né tránh cả buổi tối, cuối cùng vẫn không thoát được những lời tình tứ này. Chết mất, chết mất!!!’

Giang Trì Ấp bật cười khẽ, ôm cô chặt hơn. Anh dụi đầu vào mái tóc gần cổ cô, khẽ cọ vào tai cô, giọng nói trầm thấp: “Ôn Thời, mau thích anh đi, đừng làm anh đau nữa…”

Nửa người Ôn Thời như tê dại. Cô khe khẽ kêu một tiếng, muốn tránh đi nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn. Rồi cô cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và lành lạnh chạm vào phía sau tai mình.

Giang Trì Ấp đã hôn vào sau tai cô.

Nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, đầu óc Ôn Thời lập tức bùng nổ, trở nên trống rỗng. Sau đó, cô cảm nhận được mái tóc sau gáy mình bị vén ra. Làn gió lạnh lùa vào, kèm theo đó là một nụ hôn mát lạnh nữa rơi xuống cổ cô.

Ôn Thời khẽ rụt cổ lại. Rõ ràng môi anh rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy chỗ bị hôn như đang bốc cháy, nóng đến mức chân cô có chút run rẩy.

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả lên da mình. Hiển nhiên anh còn muốn hôn thêm một lần nữa. Ôn Thời cắn môi, cảm giác cả người bủn rủn. Không biết mình đang sợ hãi hay chờ mong.

Giang Trì Ấp như nhận ra sự căng thẳng của cô. Anh ngẩng đầu từ cổ cô lên, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. Ngón tay cái nhẹ nhàng cứu lấy đôi môi cô khỏi hàm răng của chính cô, xoa xoa vết răng trên môi, giọng khàn khàn hỏi:

“Có được không?”

Chuyện “được” làm gì thì không cần nói cũng hiểu.

Ôn Thời cảm thấy anh thật phiền phức. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu như hắc thạch của anh, cô không thể nào thốt ra lời từ chối. Ngược lại, như bị mê hoặc, cô khẽ gật đầu.

Cô nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Trì Ấp, nhìn thấy gương mặt anh ngày càng gần. Cảm nhận hơi thở của anh càng lúc càng sát, tay cô bất giác siết chặt lấy ống tay áo anh, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cô không chờ được đôi môi lạnh lẽo hạ xuống mà thay vào đó là một tiếng quát trầm thấp vang lên bên tai cô.

“Hai người đang làm gì vậy?!”

Ôn Thời giật mình mở to mắt, ngoảnh đầu liền thấy anh trai mình đứng không xa, khuôn mặt tối sầm nhìn họ.

Thì ra, không biết từ lúc nào, họ đã vô tình đi tới trước cửa nhà họ Tống, cách cổng chỉ hơn mười mét.

Ôn Tĩnh Vân vừa trở về từ bữa tiệc tối, vừa bước xuống xe liền nhìn thấy dưới ánh đèn đường phía trước, có hai người đang ôm nhau thân mật. Khi hai người hơi tách ra, anh mới nhận ra đó là em gái mình và Giang Trì Ấp. Nhìn hai người sắp sửa hôn nhau, anh liền tức giận hét to một tiếng.

Bị anh trai bắt gặp đang ôm ấp cùng Giang Trì Ấp, so với cảm giác ngượng ngùng, Ôn Thời lại thấy giống như mình vừa làm chuyện xấu bị phát hiện, liền theo bản năng nép vào lòng Giang Trì Ấp.

Lúc này, Giang Trì Ấp ngoài cảm giác tiếc nuối và bực bội, anh không có bất kỳ cảm xúc nào khác. Thấy Ôn Thời chui vào lòng mình, anh lập tức ôm chặt lấy cô, lộ rõ vẻ chiếm hữu.

Cảnh tượng này khiến mặt Ôn Tĩnh Vân càng đen hơn. Anh không khỏi trách mình quá chậm chạp, để một con “sói con” cướp mất em gái mà không hay biết!

“Còn không thả ra!” Anh lại lạnh giọng quát.

Ôn Thời giật mình, vội vàng buông tay khỏi áo của Giang Trì Ấp. Sau đó, cô mới phản ứng kịp, hóa ra anh đang quát Giang Trì Ấp.

Cuối cùng cũng đợi được Ôn Thời gật đầu, Giang Trì Ấp làm sao cam lòng buông tay. Bây giờ anh chỉ hối hận vì đã sợ làm cô hoảng mà không dám giữ cô lại trong nhà, để đến nỗi chuyện tốt bị phá hỏng.

Thấy anh không nhúc nhích, lại còn mặt lạnh đối đầu với anh trai mình, Ôn Thời vội vã vỗ nhẹ cánh tay anh, hạ giọng: “Thả ra nhanh lên! Anh em mà nổi giận, cả hai chúng ta đều không xong đâu!”

Nghe Ôn Thời nói, Giang Trì Ấp miễn cưỡng buông cô ra, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt ảm đạm.

Dù anh không nói gì, nhưng Ôn Thời vẫn đọc được sự tủi thân từ ánh mắt của anh. Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, liền đưa tay bóp nhẹ ngón tay anh.

Giang Trì Ấp lập tức nắm lấy tay cô, sắc mặt anh trông khá hơn một chút.

Những hành động nhỏ lén lút này không qua được mắt Ôn Tĩnh Vân. Anh tức giận liếc Ôn Thời một cái, giọng đầy trách mắng: “Còn không qua đây!”

Ôn Thời lúc này mới rút tay khỏi tay Giang Trì Ấp, giả vờ như không có chuyện gì đi đến bên cạnh anh trai.

“Vào nhà đi, nói với mẹ là lát nữa anh sẽ vào.” Ôn Tĩnh Vân liếc cô một cái nữa.

Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Ôn Thời biết chắc anh chưa ăn gì, liền hỏi: “Anh có cần em chuẩn bị bữa khuya không?”

“Ừm.” Bị em gái quan tâm, sắc mặt Ôn Tĩnh Vân dịu đi đôi chút.

Ôn Thời gật đầu, rồi nhìn sang Giang Trì Ấp, định mời anh cùng ăn. Nhưng chưa kịp mở miệng, Ôn Tĩnh Vân đã đoán được ý định của cô, liền lạnh giọng: “Còn không đi à?”

“Vâng.” Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp, không dám nói thêm gì, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh trai, cô đành bước vào cổng nhà họ Tống.

Đợi cô đi rồi, Ôn Tĩnh Vân mới quay lại nhìn Giang Trì Ấp, gương mặt lạnh lùng như băng: “Đi theo tôi!”

Giang Trì Ấp trong lòng cũng đầy bực bội, nhưng dù sao đây cũng là anh trai của Ôn Thời, anh đành nén lại, đi theo anh ấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.