Ôn Thời tức giận đến mức không chịu nổi, bị Giang Trì Ấp kéo đi mới chịu bước sang cửa ải tiếp theo.
Trên bàn thử thách lần này bày bốn chiếc cốc giấy dùng một lần. Nhân viên vẫn là một cô gái, vừa thấy họ đi tới liền cười nói:
“Chúc mừng hai vị đã vượt qua vòng đầu tiên. Cửa ải lần này rất đơn giản, chỉ cần hai vị tìm ra ly trà đỏ thật sự từ bốn ly này, chỉ được dựa vào mùi và màu sắc để phán đoán thôi.”
Nhìn bốn ly nước màu đỏ giống hệt nhau, không thể nhận ra điểm khác biệt, Ôn Thời bất lực nói:
“Cái này làm sao mà đoán được chứ!”
Giang Trì Ấp thì nhấc từng ly lên, đặt dưới mũi ngửi qua. Cuối cùng, anh cầm lấy một ly, nói:
“Ly này là trà đỏ.”
“Chính xác!” Cô gái nhân viên mỉm cười nói: “Vậy mời hai vị đến cửa ải tiếp theo.”
Ôn Thời vừa kinh ngạc vì trò chơi quá đơn giản, vừa ngạc nhiên trước khứu giác nhạy bén của Giang Trì Ấp.
‘Bản năng của loài chó đúng là rất nhạy bén.’
Giang Trì Ấp nghe thấy thì liếc cô một cái, nhân tiện gõ nhẹ lên đầu cô:
“Đi thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Ôn Thời nhanh chân theo anh:
“Cửa ải này dễ dàng như vậy, liệu vòng ba có phải là một cái bẫy không đây.”
Quả nhiên, độ khó của cửa ải thứ ba tăng lên gấp bội.
Cửa ải thứ ba được đặt trên một bãi cỏ. Dưới đất rải đầy bóng tennis, ở điểm cuối có một sợi dây với các vòng trái thơm và ớt chuông treo trên đó, nhìn qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737963/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.