Nhân viên đã mang hộp thuốc tới. Nhìn Ôn Thời căng thẳng như vậy, họ còn tưởng Giang Trì Ấp bị thương rất nặng. Nhưng khi thấy trên mu bàn tay anh chỉ có vài vết xước, họ không khỏi á khẩu.
Ôn Thời không bận tâm đến phản ứng của họ. Cô giật lấy hộp thuốc, tuy gương mặt lạnh lùng, nhưng động tác tay lại vô cùng dịu dàng. Cô cẩn thận khử trùng và bôi thuốc lên mu bàn tay Giang Trì Ấp, còn khẽ thổi từng chút một, cứ như anh vừa chịu đựng vết thương nghiêm trọng lắm.
Cuối cùng, cô dùng băng gạc quấn quanh vết thương hai lớp. Mọi người xung quanh càng im lặng hơn khi nhìn cảnh tượng này.
Máy quay vẫn không ngừng ghi hình, chỉ có âm thanh bị tắt đi. Mọi người không nghe được đoạn đối thoại tại hiện trường, nhưng lại thấy rõ vết thương trên tay Giang Trì Ấp.
[Chỉ thế thôi sao?]
[Thật sự, vết thương này mà không xử lý ngay chắc lành mất.]
[Xem chừng bình hoa này đau lòng lắm, quả nhiên cún nhà mình thì mình xót.]
[Giang Trì Ấp: Phải để vợ thổi thổi mới khỏi được...]
[Tôi vừa bị dao cứa tay đây, cũng muốn được bình hoa thổi thổi.]
[Ngủ đi, mơ là có hết.]
Giang Trì Ấp tuy không muốn cô lo lắng, nhưng thấy cô đau lòng như vậy, anh cảm giác mình như ngâm trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét, cả người ấm áp vô cùng.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Anh thấp giọng an ủi cô khi thấy Ôn Thời lo lắng.
Ôn Thời trừng mắt nhìn anh một cái, không nói gì nhưng trong lòng thì hừ lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737964/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.