Buổi livestream đã kết thúc, nhưng du thuyền vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới cập bến. Mọi người quay lại khoang tàu, chen chúc trong không gian hẹp, tạo nên bầu không khí náo nhiệt.
Ôn Thời nhìn ra ngoài qua cửa sổ, ánh mắt có chút lơ đãng.
Hứa Tuấn Triết hòa hợp nhanh chóng với nhóm nhạc trẻ, cả bọn ồn ào đòi chơi thêm trò chơi. Cảm thấy hơi ồn, cô tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lẻn ra khỏi khoang tàu và lên khu vực tầng hai, ngồi ở ban công ngắm tuyết.
“Thích tuyết đến vậy sao?”
Nghe thấy tiếng nói, Ôn Thời ngẩng đầu. Giang Trì Ấp xuất hiện, trên tay cầm theo một chiếc chăn, bước đến đắp lên chân cô.
“Chỉ là thấy hơi ồn thôi.” Ôn Thời kéo nhẹ chiếc chăn, ngước nhìn hắn. “Còn anh, sao cũng ra đây?”
“Cũng như em, thấy ồn.” Giang Trì Ấp mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Thời lại liếc anh, khóe môi khẽ cong, rồi tựa người lên lưng ghế, chăm chú ngắm nhìn những bông tuyết bay lượn trong ánh đèn.
“Thật đẹp.” Một lúc sau, cô quay sang nói với Giang Trì Ấp.
Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô, nghe vậy, chỉ gật đầu: “Thật sự rất đẹp.”
Nhận ra anh chẳng thèm nhìn tuyết bên ngoài mà cứ nhìn mình chăm chăm, dù chậm hiểu đến đâu, Ôn Thời cũng hiểu ý. Má cô nóng bừng, ánh mắt lấp lánh, khẽ hừ một tiếng rồi quay đi, không để ý đến anh nữa.
Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng anh đặt lên khuôn mặt mình. Cô không nhịn được lên tiếng:
“Anh nhìn đủ chưa?”
“Nhìn—”
Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737969/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.