“Có phải em vẫn còn muốn xác nhận gì đó không?”
Giang Trì Ấp nghiêng người về phía trước, cả vóc dáng lẫn khí thế đều tạo cho Ôn Thời áp lực không nhỏ.
Cô nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của anh, chột dạ chớp mắt thật nhanh, rồi nói:
“Anh nói gì thế, làm gì có chuyện em cần xác nhận gì đâu.”
“Vậy ý em là không muốn cho anh một danh phận sao?” Giang Trì Ấp buông tay cô ra, chống hai tay lên bàn, cúi đầu, khuôn mặt tiến sát hơn.
Ôn Thời cười trừ: “Anh nhạy cảm quá rồi.”
Cô nói, liếc ra ngoài cửa sổ: “Hình như sắp quay rồi, để em ra xem thử.”
Cô định đứng lên thì bị Giang Trì Ấp ấn vai ngồi xuống trở lại ghế. Anh đưa tay giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh hỏi lại lần nữa, em muốn xác nhận điều gì?”
Giang Trì Ấp chưa bao giờ thấy mình khó chịu đến thế. Anh không thể tưởng tượng được lý do cô cần “xác nhận” lại là chuyện gì đó liên quan đến... cơ thể anh.
Nghĩ tới đây, anh cắn chặt răng, cố kiềm chế cơn tức. Anh thật lòng muốn từ từ tiến triển với cô, nhưng tình huống này đúng là quá sức chịu đựng!
Ôn Thời thấy anh nghiến răng, quai hàm căng lên, thì rụt cổ lại. Cô không ngờ anh lại tức giận như vậy. Chẳng lẽ việc không để anh chào hỏi mẹ cô là quá đáng lắm sao?
Cô chợt nghĩ mình có lỗi thật. Điều đáng quý ở Ôn Thời là cô luôn biết tự kiểm điểm và sẵn sàng nhận sai, nhất là khi không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737972/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.