Phòng hoa ấm áp như mùa xuân, bày đầy các loại hoa cỏ, được chăm sóc rất đẹp mắt. Các loại cây cao thấp đan xen, khiến nơi đây như một khu rừng nhỏ xanh ngát.
Ôn Thời lần đầu bước vào, hơi ngạc nhiên, không ngờ nhà mình lại có một nơi đẹp đến vậy.
Nhưng sự lơ đãng chỉ thoáng qua, cô nhanh chóng đưa sự chú ý quay lại Giang Trì Ấp, vẫn nhớ rõ mục tiêu tối nay của mình.
Cô vừa quay người lại đã bị Giang Trì Ấp ôm trọn vào lòng.
Ôn Thời khẽ sững người, sau đó vòng tay lên vai anh, cười hỏi:
“Không giận em nữa rồi à?”
“Vẫn giận.” Giang Trì Ấp bất lực nói. Nhưng giận thì có ích gì? Người chịu khổ nhất vẫn là bản thân anh mà thôi.
Nghĩ vậy, anh lại siết chặt vòng tay ôm cô, đầu tựa vào cổ cô khẽ thở dài.
Ôn Thời cười, tay nhẹ nhàng xoa phần sau gáy anh, dịu dàng hỏi:
“Vậy làm thế nào thì anh mới hết giận?”
Giang Trì Ấp không trả lời, sợ rằng hễ mở miệng thì toàn là những lời oán thán. Anh chỉ dám trút bầu tâm sự với Ôn Tĩnh Vân, còn trước mặt cô, anh phải giữ chút thể diện.
Thấy anh im lặng, Ôn Thời lại khẽ cười, tay nhẹ nhàng vu.ốt ve chân tóc anh, nói:
“Vậy lần sau, anh đến nhà em với tư cách bạn trai có được không?”
Giang Trì Ấp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ cô chỉ đang qua loa cho xong chuyện. Ai biết được cái “lần sau” đó sẽ kéo dài đến tận khi nào?
Nghĩ thế, anh lại tựa cằm lên vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737978/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.