Hai người không nán lại lâu trong phòng hoa, chỉ ôm nhau một lúc rồi rời đi.
Vừa bước đến bên cửa sổ lớn trong phòng trà, họ đã thấy Ôn Tĩnh Vân đang ngồi bên trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai, chủ yếu là nhìn Giang Trì Ấp.
Anh ấy đã tốt bụng để hai người có không gian riêng trò chuyện, vậy mà gã đàn ông này lại dám dẫn em gái anh đi phòng hoa!
Càng nghĩ, anh ấy càng nghiến răng ken két. Đúng là không thể mềm lòng với đàn ông được, bằng không sẽ chuốc lấy bất hạnh!
Giang Trì Ấp lúc này tâm trạng đang rất tốt, nhìn vẻ không vui của Ôn Tĩnh Vân, lại càng cảm thấy hả hê, thậm chí còn mỉm cười trêu tức.
Ôn Thời hơi lúng túng, không nhận ra vẻ thách thức trên gương mặt Giang Trì Ấp. Cô cứ tưởng vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Tĩnh Vân là nhắm vào mình, liền dè dặt kéo cửa kính, nhẹ giọng hỏi:
“Anh, anh đợi lâu lắm rồi à?”
Vừa nói xong, mùi thuốc lá xộc vào mũi làm cô ho sặc sụa. Cô vội bịt miệng mũi lại, than phiền:
“Anh, anh hút thuốc nhiều quá đấy! Cả căn phòng toàn mùi thuốc, giờ vẫn chưa tan hết đâu!”
Nhớ lại mùi thuốc lá còn sót lại trên người Giang Trì Ấp, cô chắc chắn anh vừa phải hít không ít khói thuốc. Không nhịn được, cô nói với Ôn Tĩnh Vân:
“Em sẽ mách mẹ, để mẹ giám sát anh!”
Ôn Tĩnh Vân nhìn thấy vẻ mặt cười nhạt của Giang Trì Ấp đằng sau, không cần nghĩ cũng biết gã này chắc chắn lúc nãy hút thuốc mà còn đổ thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737979/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.