Trên xe, Tống Dĩnh kể cho Ôn Thời nghe về tình hình bệnh tật hiện tại. Bà nội bị ung thư tuyến tụy, chưa đến giai đoạn cuối, nhưng vì tuổi đã cao, bác sĩ không khuyến nghị phẫu thuật cắt bỏ tuyến tụy – một loại phẫu thuật gây tổn thương lớn và khả năng sẽ xuất hiện nhiều biến chứng. Hiện tại, chỉ có thể điều trị duy trì.
Tuy nhiên, không bác sĩ nào dám đảm bảo hiệu quả, những gì có thể làm chỉ là làm chậm tiến trình bệnh và kéo dài thời gian sống. Nếu bệnh không kiểm soát được, người bệnh sẽ ra đi rất nhanh, gia đình cần chuẩn bị tâm lý trước.
Sau khi nói xong, hai mẹ con tựa vào nhau, không ai nói gì thêm.
Gần đến nhà, Tống Dĩnh vuốt tóc Ôn Thời, khẽ hỏi:
"Con muốn ăn gì? Mẹ thấy con gầy đi nhiều, để mẹ nấu canh bồi bổ cho con nhé?"
"Được, con muốn uống canh ngọt." Ôn Thời tựa đầu vào vai bà, khẽ mỉm cười.
Đối với cô, việc đến thăm bà nội là hoàn thành bổn phận. Cô không thể làm được gì thêm, bà cũng không cần cô. Ngoài việc trong lòng luôn lo lắng, mọi thứ dường như không có gì khác biệt so với thường ngày.
Xe dừng trước cổng nhà họ Tống, Ôn Thời đã thấy Giang Trì Ấp đứng đợi trước cổng.
Cô xuống xe, Tống Dĩnh không xuống mà chỉ hạ cửa kính xe, nói với anh:
"Tiểu Giang, lát nữa đừng đi, ở lại ăn cơm rồi hãy về."
"Cháu biết rồi, dì Tống."
"Vậy hai đứa nói chuyện đi."
Nhìn xe chạy vào gara, hai người mới cùng bước vào cổng, vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737992/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.