Không lâu sau, Hồ Tiểu Ngọc gọi điện bảo Ôn Thời đi ăn tối.
Ôn Thời gọi Tiểu Mạnh cùng đi, thay một bộ đồ giản dị rồi ra khỏi phòng.
Người quản lý của Hồ Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy cô đã phấn khích bắt tay: “ Ôn lão sư, cuối cùng cũng được gặp cô. Cô bận rộn như vậy mà còn đến đây, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Người quản lý họ Trương, là một người đàn ông thấp béo với gương mặt luôn nở nụ cười, mang lại cảm giác dễ mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Anh Trương, anh khách sáo quá rồi.” Ôn Thời cười đáp.
Tiểu Mạnh bước lên trước, nhẹ nhàng tách tay ông ta khỏi Ôn Thời, rồi bắt tay mình, niềm nở nói: “Anh Trương, tôi là Mạnh Dương, cứ gọi tôi là Tiểu Mạnh.”
“Cậu là quản lý của Ôn lão sư đúng không? Nghe danh đã lâu, thật là tuổi trẻ tài cao.”
“Quá khen, đều là nhờ sếp nâng đỡ. Không giống như anh Trương...”
Hai người cứ thế khen ngợi lẫn nhau không ngừng, khiến Ôn Thời không thể chịu nổi, cô khẽ ho vài tiếng.
Tiểu Mạnh lập tức hiểu ý, vội nói: “Chúng ta đi ăn thôi, vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Đúng, đúng. Ôn lão sư, mời đi trước.”
Khách sạn này có không gian riêng tư rất tốt, nhà hàng lại nổi tiếng, nên họ quyết định ăn tại đây thay vì ra ngoài.
Trong phòng riêng, có anh Trương và Tiểu Mạnh không ngừng khuấy động không khí. Hồ Tiểu Ngọc thì ríu rít trò chuyện với Ôn Thời, khiến bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng sôi nổi.
Sau bữa ăn, anh Trương định giành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737994/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.