Sắc mặt Khâu Mẫn thay đổi: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tao, tao có cục diện ngày hôm nay, là do anh em các người làm hại, đừng tưởng rằng Du Lăng Thần là tổng giám đốc của tập đoàn Du thị, thì tao sẽ không có cách nào trả thù. Sớm hay muộn gì tao cũng sẽ đem những thống khổ của tao trả lại cho anh em mày, tất cả trả lại cho các người.”
Dư Tư Nhạc vẫn duy trì trầm mặc, không mở miệng.
Khâu Mẫn cho rằng cô bị dọa sợ hãi, nói chuyện càng ngày càng không kiêng nể: “nghe nói hôm qua có người tạt a xít sun phu ríc vào cô, cô có bị thương không? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, tôi quan tâm cô, đây cũng là chuyện nên làm.”
“Cảm ơn sự quan tâm của tôi, nhờ phúc của cô mà tôi không bị thương.” Lúc đối mặt với Khâu Mẫn, Dư Tư Nhạc không có một chút tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh, cô rất muốn khuyên bảo cô ta, lại tìm không thấy lời nói thích hợp, đến cuối cùng, chỉ có thể nói một câu: “Khâu Mẫn, cô thu tay lại đi.”
Thu tay lại?
Khâu Mẫn cười ha ha, lắc đầu với Dư Tư Nhạc: “Dư tiểu thư, cô còn không rõ tình huống hiện tại sao? Chỉ cần có thể báo thù, cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm. Các người làm tôi thân bại danh liệt, hiện tại bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, bảo tôi dừng tay như vậy, truyền ra ngoài không sợ người khác chê cười sao?”
Dư Tư Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, vẻ mặt bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hai-boss-dung-nghich-lua/359906/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.