Hình Dục không trả lời, xuống nhà lấy một chậu nước ấm lên, ngồi xuống cạnh giường, khi cô chuẩn bị lau mặt cho Hình Khải, Hình Khải lập tức giật chiếc khăn từ tay cô, ra lệnh: “Ngồi xa ra, ra góc tường đằng kia kìa.”
“SARS là bệnh lây nhiễm qua đường hô hấp, nếu lây thì đã lây từ lâu rồi. Ngày nào em cũng tự kẹp nhiệt độ cho mình, vẫn rất bình thường.”
“Có thể là khả năng miễn dịch của em tốt, nói không chừng anh hắt xì hơi một cái là virus bắn vào miệng em đấy. Đi đi đi đi, đừng để anh lo!” Hình Khải đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bởi vì anh bắt đầu chuyển từ cảm sang sốt nhẹ.
Hình Dục khịt khịt mũi, quỳ một chân xuống cạnh giường, giữ thẳng mặt Hình Khải, đúng vào lúc Hình Khải còn chưa kịp đề phòng, cô cúi đầu áp môi mình lên môi anh, bắt đầu đưa lưỡi vào miệng anh, rõ ràng không định cho mình bất cứ một đường lui nào.
Hình Khải sững lại mất hai giây, mặc dù anh rất lưu luyến nụ hôn này, nhưng anh vẫn quyết định đẩy Hình Dục ra, gào lên giận dữ: “Em điên rồi à?! Có phải sợ mình sống thọ quá đúng không?!”
“Tỉ lệ truyền nhiễm của nước bọt là 100%. Anh tự suy nghĩ mà quyết định.” Hình Dục lại cười.
Hình Khải liếm liếm bờ môi khô của mình, bất giác tim nhói đau.
Anh âm thầm cầu nguyện: xin ông trời cứu giúp, ngàn vạn lần đừng để anh nhiễm SARS, nếu không anh chết cũng không nhắm được mắt.
Hình Khải giơ tay kéo Hình Dục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-han-anh-yeu-em/2549663/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.