Hạ Thanh Dạ cứ tưởng chỉ cần một bữa cơm là đã thu phục được hai vị trưởng bối nhà họ Niếp, sau đó có thể yên tâm đến công ty để bàn bạc với Tần Vân về kế hoạch công việc cho nửa năm tới.
Ai ngờ khi vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy mẹ Niếp đang nắm tay Hạ Ngạn Bác ngồi trên sofa trò chuyện. Nhưng biểu cảm của anh trai cô thì lại nghiêm túc một cách kỳ lạ, trông chẳng khác nào đang thảo luận chuyện hợp tác làm ăn.
Vừa thấy em gái về, Hạ Ngạn Bác như nhìn thấy cứu tinh, "Thanh Dạ, em về rồi!"
Mẹ Niếp cũng rất vui khi thấy Hạ Thanh Dạ, liền bước tới nắm lấy tay cô hỏi han thân thiết, nhân lúc đó, Hạ Ngạn Bác tranh thủ chuồn mất.
Lúc này Hạ Thanh Dạ cũng đau đầu không kém, trong lòng thở dài, "Dì, sao gì không tranh thủ nghỉ ngơi thêm chút?"
Mẹ Niếp kéo Hạ Thanh Dạ ngồi xuống sofa, nét cười trên mặt cũng dịu đi đôi chút, bà còn nhìn quanh một lượt về phía tầng trên như để đề phòng, rồi nhỏ giọng nói, "Thanh Dạ, dì hỏi thật nhé, hai năm nay dì đối xử với cháu thế nào?"
Tóc gáy Hạ Thanh Dạ gần như dựng đứng cả lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt tươi cười đáp lại, "Từ nhỏ cháu đã không có ba mẹ, đều là anh trai chăm sóc. Cháu cũng chưa từng thực sự cảm nhận được tình thương của một người mẹ, dì đối xử với cháu rất tốt, giống như mẹ ruột vậy. Nhưng sao dì lại hỏi vậy, chẳng lẽ cháu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-nay-co-chut-phien/2902560/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.