Đợi đến khi vết thương trên mặt hơi bớt sưng, Tiểu Ngả mới ra ngoài mua đồ ăn, kết quả vừa bước ra khỏi cửa, cô liền đụng ngay phải người hàng xóm, bác sĩ Tần Lâm, người từng mang thuốc trị thương sang cho cô. Cô chột dạ, ánh mắt khẽ dao động, theo bản năng liền đưa tay lên che khóe miệng.
Vừa thấy cô như vậy, Tần Lâm lập tức bước nhanh tới, giọng đầy nghi ngờ, "Hắn lại đánh cô à?"
Tiểu Ngả lập tức cứng người, toàn thân căng thẳng như dây đàn, vội lắc đầu lia lịa, "Không, không có đâu."
Tần Lâm liền nắm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo thẳng về nhà mình, "Vì sao hắn cứ ba ngày lại đánh cô một lần? Hai ngày nay tôi gõ cửa nhà cô, sao không thấy cô ra ngoài?"
Tiểu Ngả cẩn thận quan sát căn hộ của cô ấy, đơn giản, sạch sẽ, rất giống nơi ở của một cô gái, mọi thứ được bài trí ấm cúng, gọn gàng. Ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở cây đàn piano đặt bên kia phòng, trong khoảnh khắc ánh mắt cô lóe lên một tia ngưỡng mộ. Nhưng chỉ một giây sau, cô liền cúi đầu, khẽ nói dối, "Hai ngày nay tôi không có ở nhà nên không biết cô có gõ cửa."
Rõ ràng là đang nói dối.
Tần Lâm đứng ở ban công đã chứng kiến rõ mọi chuyện. Căn nhà bên cạnh, nơi người đàn ông kia ở, chỉ cần hắn xuất hiện, chỉ vài câu quát tháo lớn tiếng là y như rằng sẽ xảy ra chuyện. Không hiểu vì sao, sau mỗi lần như vậy hắn lại đột nhiên ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-nay-co-chut-phien/2902571/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.