Niếp Trúc Ảnh ung dung xử đẹp tình địch của mình, lại càng tỏ ra đắc ý. Mỗi ngày trên mặt cô ấy như viết rõ mấy chữ 'tôi là người đẹp nhất thế giới', hơn nữa còn bám người hơn so với trước.
Có đôi lúc Hạ Thanh Dạ nghĩ, cảm thấy tất cả đều là tự mình chuốc lấy, hai người bọn họ đúng là điển hình cho câu 'một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu đòn'.
Sau khi hoàn tất buổi chụp hình cho bìa tạp chí, Hạ Thanh Dạ được nghỉ ngơi vài ngày. Cô ở biệt thự Tiểu Diệp, đang định nghiên cứu món ăn mới thì bên kia Nhu Nhu đã bắt đầu không yên, gâu gâu gâu sủa vang.
Bình thường, khi ở nhà, Nhu Nhu chỉ kêu gừ gừ trầm thấp, thông thường thì phải nghe thấy động tĩnh gì đó nó mới sủa to như vậy.
Hạ Thanh Dạ xoa xoa tay lên tạp dề, từ trong bếp bước ra thì nghe bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, xen lẫn vài tiếng chó sủa cao vút, mạnh mẽ khác hẳn tiếng của Nhu Nhu. Âm thanh ấy nghe lộn xộn như tiếng mấy con chó con đang sủa.
Cô mở cửa, Nhu Nhu lập tức quấn quanh chân cô kêu gừ gừ, Hạ Thanh Dạ hơi né sang một bên để chừa lối, Nhu Nhu liền vọt ra ngoài như tên bắn, dáng vẻ vội vã chẳng khác nào đi gặp vợ, nó vừa chạy vừa sủa gâu gâu đầy đắc ý về phía chiếc xe kia. Tiếng sủa của nó vừa dứt trong xe lại vọng ra vài tiếng chó con sủa yếu ớt, Nhu Nhu lập tức chống hai chân trước lên cửa xe, tiếp tục gâu gâu không ngừng.
Cận Mạn Hi bước xuống xe, "Hạ Hạ, hôm nay chị mang Mỹ Ny sang ăn ké đây, có cơm không?"
Hạ Thanh Dạ đổi giày rồi bước ra ngoài, liền thấy Tề Mỹ Ny từ ghế phụ bước xuống, kéo cửa sau xe ra. Một loạt những chú chó con trông y hệt Nhu Nhu lúc nhỏ ùa ra ngoài, có mấy con còn chưa đi vững, vừa nhảy xuống đã úp mặt xuống đất. Ngay sau đó, mấy anh chị em phía sau cũng nối đuôi nhau nhảy xuống, trong chớp mắt đã chồng đè lên con ngã đầu tiên, trông chẳng khác nào một tòa tháp chó con.
Hạ Thanh Dạ bước lên trước, "Ở đâu ra mà nhiều chó con thế này?"
Nhu Nhu càng nhanh tay lẹ chân, ngậm lấy gáy từng chú chó con, mang hết chúng tụ tập lại, xếp ngay ngồi ngắn dưới đất, cả bầy trông đều lông xù, bé xíu, mềm mềm đáng yêu.
Hạ Thanh Dạ choáng váng, đếm sơ sơ mà cũng phải năm, sáu con.
Tề Mỹ Ny bế con nhỏ nhất, yếu ớt nhất đang bị đè ở dưới cùng lên, dịu dàng xoa đầu nó, "Thanh Dạ, đây đều là con của Bánh Pudding và Trà Sữa, một số đã có người đặt trước rồi, nghe nói mấy bé này là cháu chắt của Nhu Nhu đấy. Nhiều nghệ sĩ nhờ mối quan hệ tìm đến chỗ chị Mạn Hi để xin nuôi, chị cảm giác chắc sắp mở được cả một khu nuôi thú cưng luôn rồi."
Hạ Thanh Dạ: "..."
Nhu Nhu: "Ô ~"
Cận Mạn Hi đổ xe vào gara phía sau, "Đây là lộc mà Niếp Trúc Ảnh tặng đấy, Nhu Nhu nhà em và chó nhà chị sinh được năm, sáu con, định giữ lại hai con nuôi, ai ngờ hai đứa đó lại thông đồng với con Samoyed nhà người ta. Thế là một đời lại đẻ thêm một bầy, vì bọn nó mà chị với Mỹ Ny phải đổi chỗ ở, mua nhà rộng hơn để cho chúng ở."
Hạ Thanh Dạ không nhịn được che mặt, nhìn Nhu Nhu dẫn cả đám chó con vào nhà, trông chẳng khác nào dẫn con cháu về.
Mấy chú chó con này đi đứng thì xiêu vẹo, loạng choạng vài bước là ngã, rồi cả đám phía sau lại nhào lên chồng chất thành một đống. Hạ Thanh Dạ không nỡ nhìn đành bận rộn bế từng con một đưa vào nhà.
Vào đến nhà, cô tìm một chỗ rồi gom hết đám chó con nhốt ở ban công, có mấy con thì cứ đuổi theo cái đuôi của mình chơi, xoay vòng liên tục đến chóng cả mặt, "Hai người tự dưng tới ăn chực thì thôi, lại còn mang theo cả sáu đứa nhóc này làm chi vậy?"
Chỉ chăm một mình Nhu Nhu thôi đã đủ mệt rồi, giờ thêm sáu con nữa chắc cô chẳng sống được bao lâu mất.
Cận Mạn Hi khoanh tay, đứng tựa một bên nhìn, "Em nói xem, Niếp Trúc Ảnh có phải quá độc ác không, tặng chị một con chó cái rồi để Nhu Nhu làm bụng chó nhà chị to ra, đẻ nguyên một bầy. Giờ thì càng hay rồi, mấy con đó lớn lên rồi lại đẻ tiếp một bầy nữa, chị thì dốc hết tâm sức để tìm chủ nhân tốt cho tụi nó, mấy người chỉ nói hay mà không biết chăm chó thì chị đều gạt hết. Chị chỉ sợ tụi nó gặp phải chủ xấu, nhưng mà cho dù chị cố đến mấy cũng không theo kịp tốc độ sinh sản của chúng. Có lẽ thật sự nên đưa Nhu Nhu đến bác sĩ thú y làm triệt sản thôi ——"
"Gâu gâu gâu."
Vốn đang nằm ngoài ôm đám chó con, Nhu Nhu lập tức quay sang sủa ầm ỹ với Cận Mạn Hi.
Cận Mạn Hi kinh ngạc, "Tiểu gia hỏa này còn biết nghe hiểu à? Biết chị định đưa nó đi bệnh viện triệt sản luôn sao?"
Nhu Nhu, "Gâu gâu gâu gâu!"
Hạ Thanh Dạ vội ngồi xuống trấn an, "Được rồi, được rồi, không đưa đi triệt sản đâu, Nhu Nhu ngoan đừng sủa khách nữa."
Nhu Nhu chống hai chân trước xuống, đôi mắt nhỏ vô tội nhìn một chỗ, dáng vẻ đau khổ muốn chết, miệng vẫn khe khẽ rên ư ử không ngừng.
Tề Mỹ Ny từ phía sau vỗ vai Cận Mạn Hi, "Chị Mạn Hi, xem kìa, chị làm Nhu Nhu buồn rồi, nó nghe hiểu chị nói gì đó, mau giải thích với nó đi."
Cận Mạn Hi bất đắc dĩ, "Mỹ Ny, đừng làm khó chị nữa."
Tề Mỹ Ny đưa một ngón tay chọc chọc má Cận Mạn Hi, cười hì hì lấy lòng, "Không làm khó cũng được nhưng chị để lại cho em một con nhé, chỉ một con thôi, được không?"
Hạ Thanh Dạ nhìn hai người mặt kề mặt, thấy thế nào cũng giống như đang phát cơm chó.
Cận Mạn Hi ôm đầu, vẻ mặt đầy khó chịu, "Trời ạ, trong nhà đã có ba con chó lớn rồi, nếu em nuôi thêm một con nữa, lỡ nó lớn lên rồi lại sinh ra nguyên một bầy thì biết làm sao?"
Tề Mỹ Ny tuy rất cưng mấy con chó con nhưng cũng cực kỳ có trách nhiệm. Bởi vậy, mỗi lần hai người dắt chó ra ngoài, cảnh tượng đều vô cùng hoành tráng, hai người nắm ba sợi dây dắt chó lớn, đi tới đâu cũng thành một cảnh tượng nổi bật.
Nếu nuôi thêm một con nữa, Cận Mạn Hi có thể tưởng tượng được cảnh mình trong tương lai sẽ bận rộn đến mức tay chân luống cuống thế nào.
Tề Mỹ Ny làm nũng, lắc lắc cánh tay cô, "Chỉ một con thôi, một con được không? Hơn nữa lần này chúng ta không chọn chó cái nữa mà giữ lại một con chó đực, như vậy sẽ không bị mấy con khác làm cho bụng to nữa.
Dường như nhiều năm trước Hạ Thanh Dạ đã từng nghe được giọng điệu này ở đâu đó, "..."
Tất cả những người mua chó đực e rằng đều vì cùng một mục đích, để nó làm bụng chó cái nhà người khác to ra, tốt nhất là mang luôn cả một đàn chó con về nhà?
"Khụ khụ, cái kia, Mạn Hi, lần này hai người mang nguyên bầy chó con này đến chỗ bọn em, không phải là..." Hạ Thanh Dạ ngập ngừng nhìn hai người, cắn môi rồi vẫn đem điều mình lo nhất hỏi ra, "Không phải là định đem tất cả giao cho Nhu Nhu chăm đó chứ?"
Cận Mạn Hi và Tề Mỹ Ny liếc nhau một cái, "Nhu Nhu là ông nội của chúng mà, theo lý thì đúng là nên trả về nhà hai người, nhất là chuyện này ngay từ đầu cũng là do Niếp Trúc Ảnh nhà em khởi xướng."
Tề Mỹ Ny huých nhẹ Cận Mạn Hi mấy cái, "Chị Mạn Hi, chị đừng dọa Thanh Dạ nữa, không thấy em ấy bị chị dọa đến tái mặt rồi à?"
Hạ Thanh Dạ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cảnh hai người đang nắm tay nhau, lại nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý mà họ trao cho nhau vừa nãy. Ánh mắt cô xen lẫn nghi ngờ, thỉnh thoảng đảo qua lại giữa hai người, "Hai người ở bên nhau rồi à?"
Khuôn mặt Tề Mỹ Ny lập tức đỏ bừng như bị sét đánh bất ngờ, cả người tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Hạ Thanh Dạ vừa thấy dáng vẻ thẹn thùng đó, sao mà không biết đáp án được chứ. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự thay Cận Mạn Hi lau một phen mồ hôi lạnh. Tính kỹ một chút, từ khi cô tỉnh lại đến nay cũng đã gần bảy năm, cộng thêm khoảng thời gian trước đó Cận Mạn Hi viếng mộ cô ở kiếp trước, nói cách khác, quãng đường tình cảm của hai người này đã kéo dài hơn mười năm rồi.
Dùng mười năm để chờ và giữ một người, nói thật nếu là Hạ Thanh Dạ thì cô cũng không chắc mình có đủ kiên nhẫn. Không phải sự chờ đợi nào cũng có được đáp lại, cũng không phải sự chờ đợi nào cũng có thể mở được trái tim một người.
Huống hồ, mười năm ấy đủ để một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ chín chắn, tự tin, cuốn hút, cũng là quãng thời gian đẹp nhất trong đời một người con gái.
Hạ Thanh Dạ cũng giữ đúng lời hứa năm xưa, bất kể hai người này thế nào, cô chưa từng xen vào, "Thảo nào Trúc Tử bảo muốn chúc mừng chị, em còn tưởng là mừng giải thưởng phim, không ngờ lại có thêm chuyện này nữa, hai người giấu kỹ thật đấy.
Cận Mạn Hi thấy bị cô vạch trần, liền ôm lấy Tề Mỹ Ny, hôn một cái lên má cô ấy, "Cho nên, hôm nay Hạ Hạ là có định làm thêm cơm không?"
Hạ Thanh Dạ lập tức gật đầu, lông mày cong cong còn hứng khởi hơn cả người trong cuộc, "Mạn Hi, Mỹ Ny, hai người cứ ngồi chơi một lát, xem TV hoặc ra ngoài dạo cũng được. Trúc Tử chắc một lát nữa sẽ tới, em vào bếp làm thêm món cho mọi người."
Mặt Tề Mỹ Ny đỏ như quả táo chín, vừa đưa tay phe phẩy quạt cho bớt nóng vừa hỏi với theo, "Thanh Dạ, có cần chị giúp không?"
Giọng Hạ Thanh Dạ từ trong bếp truyền tới rõ ràng, "Không cần, không cần, khách đến thì phải tiếp đãi, sao lại để khách vào bếp được."
Sau khi nói xong, cô lại nhanh chân bước đến bếp, không biết từ khi nào, cô đã coi biệt thự Tiểu Diệp này như nhà mình.
...
Niếp Trúc Ảnh cũng coi như về kịp lúc, vừa hay sắp đến giờ ăn. Sau khi trở về, việc đầu tiên cô ấy làm là chạy vào bếp ngó xem vợ mình, rồi chạy ra ngoài trêu đùa với sáu con chó con. Trên cổ mỗi chú cún con đều đeo một tấm thẻ tên, mọi người phân biệt và để ý đến chúng tốt hơn, "Ba đực, ba cái, rất tốt."
Cận Mạn Hi lúc này đã bị Tề Mỹ Ny càm ràm suốt một hồi lâu, "Niếp Trúc Ảnh, cậu lấy nhiều chó con như vậy để làm gì?"
Niếp Trúc Ảnh đáp ngay, "Mình có một người bạn muốn huấn luyện mấy con chó nghiệp vụ. Trước đây từng huấn luyện Nhu Nhu một thời gian, cảm thấy huyết thống của Nhu Nhu khá thuần chủng, phản ứng nhanh nhẹn, lại rất thông minh, nên muốn lấy chó con của nó về nuôi."
Tề Mỹ Ny vừa nghe liền lo lắng hỏi, "Chị Niếp, bạn của chị định huấn luyện mấy con chó này xong rồi mang bán lấy tiền hả?"
Cận Mạn Hi thì hiểu rõ tính người yêu mình nhất, mềm lòng lại yêu thích động vật nhỏ. Nếu biết mấy nhóc này sắp bị bán, e là sẽ không nỡ, "Bạn của Trúc Ảnh chắc cũng đáng tin, hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy đâu."
Niếp Trúc Ảnh không thèm quay đầu lại, "Cận Mạn Hi, cậu sai rồi, hai người bạn của mình mở một cơ sở chuyên huấn luyện và chăm sóc thú cưng, cung cấp dịch vụ tiện lợi cho mọi người. Hơn nữa, bọn họ còn hợp tác với cảnh sát, huấn luyện chó trở thành cảnh khuyển. Nếu chó được huấn luyện tốt, tất nhiên sẽ được đưa vào đội cứu hộ."
Đúng lúc này, Hạ Thanh Dạ bưng mấy đĩa thức ăn ra, loáng thoáng nghe các cô bàn chuyện chó, liền ngắt lời, "Đừng tán gẫu nữa, lại đây ăn cơm."
Vì để chúc mừng chuyện tốt của Cận Mạn Hi và Tề Mỹ Ny, Hạ Thanh Dạ còn cố ý mang chai rượu mà bấy lâu nay giấu kỹ của Niếp Trúc Ảnh ra bàn, Niếp Trúc Ảnh trố mắt nhìn chai rượu của mình, "Thanh Thanh, sao em lại làm vậy? Hai người này vừa tới mà em đã mang chai rượu quý mà chị cất giữ bao năm ra cho họ uống rồi à?"
"Bình thường ngay cả một giọt cũng không cho chạm vào."
Phần sau câu nói ấy, Niếp Trúc Ảnh hạ giọng đến mức gần như thì thầm, lại còn lộ vẻ vô cùng tủi thân, trông chẳng khác nào bị ngược đãi trong chính căn nhà của mình.
Hạ Thanh Dạ chẳng buồn để ý đến vẻ mặt tội nghiệp ấy, ai cũng biết rượu là khắc tinh của cô, chỉ cần uống nhiều một chút là đầu óc đã lâng lâng mơ màng.
Trớ trêu thay, Niếp Trúc Ảnh lại yêu rượu như mạng, mỗi lần dự tiệc chúc mừng hay lúc chỉ có hai người, cô ấy luôn tìm cách kéo Hạ Thanh Dạ uống. Uống rồi lại tìm cách dụ dỗ cô làm vài chuyện... Mỗi lần nhớ lại những chuyện đó, cô chỉ thấy bực bội không thôi.
Vài lần như vậy, Hạ Thanh Dạ sao còn để Niếp Trúc Ảnh đạt được âm mưu, thẳng thừng dọn sạch toàn bộ rượu trong biệt thự, giấu đi.
Nếu không phải vì để chúc mừng, Hạ Thanh Dạ thật sự sẽ không mang rượu ra mời.
Tề Mỹ Ny khó hiểu nhìn hai người, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt sóng ngầm mãnh liệt giữa họ, sự chú ý vẫn dồn vào vận mệnh của mấy con cún con kia, "Chị Niếp, vậy mấy con cún này là chị định bán cho người bạn kia à?"
Niếp Trúc Ảnh nhanh tay mang bốn ly rượu ra, "Giữa bạn bè thì nói gì đến mua bán chứ. Trước đây họ từng giúp chị một việc nhỏ nên nếu họ mở lời chị sẽ trực tiếp tặng luôn."
Cận Mạn Hi thấy Tề Mỹ Ny cứ thất thần như vậy thì dứt khoát hỏi thẳng, "Vậy hai người bạn của cậu trước đây làm gì? Sau này có đối xử tốt với mấy con cún này không?"
Chủ đề này cứ quanh co lòng vòng, đến cả Hạ Thanh Dạ vốn như đang ở trong sương mù cũng nghe ra được, cô nhai nuốt xong miếng đồ ăn trong miệng, "Thì ra mấy con chó mà hai chị mang đến, không phải là để cho em nuôi."
Thật sự nghĩ lại vẫn thấy hú vía.
Niếp Trúc Ảnh nhấm nháp một ngụm rượu, ánh mắt thoải mái đến nheo lại, "Hai người bạn của mình trước đây đều là quân nhân, sau này vì một số lý do mà xuất ngũ. Họ muốn tìm việc gì đó để làm, chắc là Nhu Nhu đã cho họ chút cảm hứng nên bàn bạc với nhau rồi quyết định mở một trại huấn luyện chó. Dĩ nhiên, nơi đó trước hết là hợp pháp, hơn nữa bản thân họ cũng rất yêu chó, chắc chắn sẽ tìm cho chúng một nơi thích hợp nhất, không cần lo lắng."
Hạ Thanh Dạ nghe xong liền đoán được đại khái là ai.
Cận Mạn Hi mỉm cười nâng ly, "Trúc Ảnh, vì cậu đã sắp xếp ổn thỏa cho đám chó này, mình mời cậu một ly."
Niếp Trúc Ảnh vui vẻ chạm ly, "Cạn."
Có lẽ vì đã lâu rồi mấy người họ chưa tụ tập, thêm vào đó cả sự nghiệp lẫn tình cảm của Tề Mỹ Ny đều tìm được bến đỗ tốt đẹp, nên Hạ Thanh Dạ thật lòng mừng cho cô ấy. Mừng quá nên uống hơi nhiều, đến mức làm sao về phòng ngủ cũng không nhớ.
Khi tỉnh dậy, Hạ Thanh Dạ thấy trời bên ngoài đã tối sầm, chẳng biết là mấy giờ rồi.
Cô vốn nghĩ rằng Niếp Trúc Ảnh sẽ nhân cơ hội giở trò, nhưng kết quả là sau khi tỉnh lại, một chút cảm giác khó chịu như trong dự đoán cũng không có. Rõ ràng là cô còn tự vào toilet c** q**n áo kiểm tra, toàn thân chẳng hề xuất hiện dấu vết kỳ quái nào, nghi hoặc nhìn mình trong gương, đôi má vẫn còn ửng đỏ, trông rõ ràng là bộ dạng ngủ chưa đủ, cô lẩm bẩm, "Ồ, đổi tính rồi sao?"
Nhưng bảo Niếp Trúc Ảnh thay đổi tính nết thì Hạ Thanh Dạ hoàn toàn không tin.
Niếp Trúc Ảnh, cái người này cứ thích thừa lúc cô say bất tỉnh mà ra tay, xong việc còn tỏ ra đặc biệt thoả mãn, có khi khiến người ta tức nghiến răng. Nếu không có cơ hội để cô tự uống say, cô ấy thậm chí còn cố tình tạo cơ hội cho cô uống đến gục, chưa từng bỏ lỡ lần nào, bằng không thì Hạ Thanh Dạ cũng đâu đến mức phải giấu sạch toàn bộ rượu trong nhà.
Hạ Thanh Dạ vừa tắm vừa nghĩ, không hiểu sao lần này Niếp Trúc Ảnh lại ngoại lệ như vậy, khiến cô cảm thấy có chút không quen.
ChatGPT said:
Cô sấy khô tóc, khoác áo tắm rồi xuống lầu. Dưới lầu Nhu Nhu nghe thấy tiếng động liền từ chỗ mấy chú cún con bò lại gần, áp sát người cô cọ cọ. Sáu chú cún nhỏ cuộn tròn thành một khối, con nọ kề con kia, trông như một đám bóng lông xù, bộ lông rối bù y hệt Nhu Nhu hồi mới tới đây.
Nhu Nhu thì ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn cô lần lượt xoa đầu từng đứa một.
Hạ Thanh Dạ thấy Nhu Nhu ngoan ngoãn và dịu dàng như vậy thì đưa tay xoa đầu nó, "Nhu Nhu, mấy đứa cháu của em đều giống y như em. Chị đoán sau này chúng chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ, dũng cảm và kiên cường như em vậy."
Nhu Nhu thè lưỡi l**m lòng bàn tay cô, rồi dụi đầu vào tay cô mấy cái, cuối cùng nằm sấp xuống canh chừng sáu cục bông nhỏ, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Hạ Thanh Dạ tìm quanh một vòng nhưng không thấy Niếp Trúc Ảnh, bèn lên lầu gọi điện cho cô ấy.
Lúc này, Niếp Trúc Ảnh đang ngồi trong xe, đưa tay xoa thái dương. Người lái xe là Tiểu Bạch, cũng chính là người bạn mà trước đó cô ấy từng nói sẽ mang lũ chó đến trung tâm huấn luyện.
Tiểu Bạch tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Niếp Trúc Ảnh qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy đột nhiên reo lên.
"Alô, Thanh Thanh, sao em đã tỉnh rồi?"
"À, chị qua công ty một chuyến, tiện thể có chút việc. Ừ, gặp khách hàng. Đừng lo, chị biết là không được uống rượu rồi lái xe, hiểu mà, hiểu mà. Em ngủ sớm đi, đừng chờ chị."
....
Tiểu Bạch thoáng ngạc nhiên nhìn về phía ghế sau.
Niếp Trúc Ảnh liếc anh ta một cái, "Có phải cậu đang muốn hỏi vì sao tôi lại nói dối Thanh Thanh không?"
Tiểu Bạch vốn biết rõ mối quan hệ giữa Niếp Trúc Ảnh và Hạ Thanh Dạ. Khi anh ta cùng A Hổ làm vệ sĩ cho Hạ Thanh Dạ, chính mắt anh ta đã chứng kiến câu chuyện tình yêu của hai người phụ nữ. Loại chuyện này thật ra cũng chẳng hiếm, trước đây trong quân đội họ cũng từng thấy những cặp đôi nam - nam, chỉ là không nhiều.
"Đúng vậy."
"Không có gì, chỉ là tôi sợ tối nay em ấy ngủ không yên, có một số chuyện thà để ngày mai nói sẽ tốt hơn."
Ban đầu Tiểu Bạch chưa thật sự hiểu hết lời Niếp Trúc Ảnh nói, nhưng chỉ suy nghĩ một lát, anh ta liền đoán ra được ý tứ, chắc là người nhà sắp tới nên cô ấy mới phải nói dối, hẳn là để bảo vệ người yêu của mình.
"Thật ra chuyện comeout vẫn nên để cả hai cùng nhau đối mặt. Trước đây tôi có một đôi bạn vì muốn che giấu cho nhau mà cùng nói dối, kết quả là..." Tiểu Bạch ngập ngừng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Niếp Trúc Ảnh bị khơi dậy sự tò mò, "Kết quả thế nào?"
Tiểu Bạch cười khổ, "Cuối cùng, mỗi người đi một ngả."
Niếp Trúc Ảnh, "Vì sao?"
Tiểu Bạch giải thích, "Hai người đó vốn là kiểu không thích giải thích, gặp chuyện gì cũng nén trong lòng, tự mình đi giải quyết. Họ nghĩ rằng làm vậy là vì hạnh phúc của nhau, để người kia không bị tổn thương nên chọn cách giấu kín chuyện comeout với gia đình. Không ngờ người lớn của một bên lại làm ầm ĩ chuyện này lên, ầm ĩ đến mức kinh động cả quân đội, kết quả là hai người bị khai trừ ngay tại chỗ."
Niếp Trúc Ảnh nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt ấy khiến Tiểu Bạch lạnh sống lưng, "Niếp tổng, cô nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"
Niếp Trúc Ảnh khẽ sờ cằm, nheo mắt, "Hai người đó sẽ không phải là cậu với A Hổ đó chứ?"
Tiểu Bạch tay trượt một cái, suýt nữa va vào xe bên cạnh, lập tức siết chặt tay lái, "Niếp tổng, trò đùa này của cô không vui chút nào."
Niếp Trúc Ảnh hơi trầm ngâm gật đầu, "Cũng đúng, hai người các cậu ngày nào cũng dính lấy nhau, còn thẳng hơn cả ống tuýp sắt, chắc là không thể rồi. Chỉ là hai người bạn kia của cậu đúng là ngốc thật, đã bị khai trừ rồi thì lại càng nên ở bên nhau chứ, dù sao chuyện bị khai trừ cũng đã rồi, không cứu vãn được. Nhưng đã giấu giếm khổ sở suốt bấy lâu ít nhất cũng không nên để công sức trước đó đổ sông đổ biển."
Tiểu Bạch cười khổ lắc đầu, "Niếp tổng, không phải ai cũng có tính cách hào sảng như cô, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Hai người bạn của tôi vốn không giỏi giao tiếp, sau này một người bị ép về nhà nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà cưới một cô gái, người kia thì rời xa nơi này, bặt vô âm tín, đến giờ tôi cũng không biết cậu ấy sống ra sao."
"Đồ tra nam."
"Hả?" Tiểu Bạch tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận đầy khinh bỉ của Niếp Trúc Ảnh, anh ta nuốt nước bọt, biết ngay cô đang mắng ai. Anh ta nghĩ một lát rồi vẫn cố biện minh cho bạn mình, "Người kết hôn ấy, chính là người mà trước đây gia đình gây chuyện ầm ĩ đến mức kinh động cả quân đội, cuối cùng làm tiền đồ của cả hai bị hủy hoại. Ba anh ấy lấy cái chết ra ép buộc, nhất định muốn anh ấy và người bạn còn lại của tôi cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc, không bao giờ gặp lại. Sau khi về nhà thì phải nghe theo sắp xếp, lấy vợ sinh con, nếu không thì ông ấy sẽ chết cho mà xem, anh ấy cũng không còn cách nào khác."
Có đôi khi trung - nghĩa khó mà trọn vẹn cả đôi đường, khi tình yêu và tình thân va chạm thì chỉ có thể chọn một trong hai.
Niếp Trúc Ảnh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, "Dùng cái chết để ép buộc à? Ba tôi trước đây cũng hay làm mấy chuyện kiểu đó, nhưng tôi thì chưa bao giờ nhượng bộ. Tôi cứ kiên trì đến cùng, không tin là kiên trì mãi mà ông ta vẫn muốn xen được vào chuyện của tôi."
Kiên trì đến mức không xen vào được?
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Bạch là đợi đến khi ông bố kia sống hết tuổi thọ rồi qua đời, lúc đó thì đúng là không còn xen vào nữa, nhưng mà bao nhiêu năm mới tới lúc đó chứ?
Niếp Trúc Ảnh đắc ý nói, "Ba tôi ở nước ngoài, tôi ở trong nước. Không thì tôi cũng có thể tùy tiện tìm một nước khác mà ở, chẳng lẽ ông ấy có thể chạy khắp thế giới để quản tôi chắc? Với lại, việc ông ấy có đồng ý hay không vốn chẳng quan trọng, người sẽ đồng hành cùng tôi đến cuối đời nhất định phải do tôi tự chọn."
Tiểu Bạch gật đầu, "Người bạn đó của tôi kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn. Vợ anh ấy biết trước đây anh từng ở bên một người đồng giới, liền lấy lý do bị lừa hôn mà kiện cả nhà anh ra tòa, đến giờ vẫn còn dây dưa với tòa án đấy."
Niếp Trúc Ảnh không nhịn được mà hừ hai tiếng, "Đó chính là cái kết cho kẻ phản bội lại tình yêu của mình. Nếu ngay từ đầu anh ta kiên định chọn người mình thật sự yêu thì làm gì có lắm chuyện chó má đổ vỡ như thế."
Tiểu Bạch chỉ biết bất lực nhún vai, anh ta không muốn phân xử ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là anh cũng rất đồng ý với những gì Niếp Trúc Ảnh vừa nói.
Người sẽ đồng hành với mình cả đời phải do chính mình chọn, những gì người khác lựa chọn thì không thể thay cho mình được.
Xe rất nhanh đã đến sân bay, mùi rượu trên người Niếp Trúc Ảnh cũng đã tan bớt. Cô ấy nhanh chóng tìm đến khu vực cổng ra, nhìn đồng hồ, chưa đầy mười phút sau đã thấy mẹ và ba mình cùng nhau bước ra.
Niếp Trúc Ảnh vội vàng chạy đến đón, giúp hai người cầm hành lý, "Ba, mẹ, về nước sao không báo trước cho con một tiếng?"
Ba Niếp lập tức hất tay cô ấy ra, tự mình kéo vali đi thẳng về phía trước. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, trông chẳng khác nào một cán bộ kỳ cựu đang đi tuần tra, ngay cả liếc nhìn cô ấy một cái cũng không thèm.
Mẹ Niếp thì liếc mắt ra hiệu cho con gái, còn mấp máy môi, nói gì đó nhưng không ra tiếng.
Kết quả, ba Niếp lập tức cau mày, "Còn không mau đi, định ở lại sân bay qua đêm à?"
Mẹ Niếp liền lên tiếng can ngăn, vừa nói vừa tiến lên khoác tay chồng, "Thôi nào, máy bay cũng hạ cánh rồi, gấp gáp gì chứ?"
Niếp Trúc Ảnh còn chưa kịp nhìn rõ mẹ mình vừa ra hiệu gì, trong bụng lại thầm nghĩ chắc bệnh thời kỳ mãn kinh của bà lại tái phát. Cô ấy lập tức chạy theo, chưa kịp mở miệng đã nghe ba mình quở trách, "Con gái con lứa mà suốt ngày say xỉn như thế thì ra cái thể thống gì! Biết trước con là một con sâu rượu như vậy, năm đó ba đã dìm chết con trong cái bình rượu cho xong rồi!"
Niếp Trúc Ảnh: "!!!"
Mẹ Niếp vừa nghe xong, lập tức sa sầm mặt, "Niếp Đông Vĩ, ý ông là gì hả? Chê tôi sinh cho ông một đứa con gái xấu xí dọa người à? Có giỏi thì ông đi kiếm tiểu tam về, sinh cho ông một đứa con trai đi, đến lúc đó để con trai ông đi mà cưới Hạ Ngạn Bác!
Niếp Trúc Ảnh đứng bên cạnh gật gù, bỗng thấy ý kiến này cũng không tệ lắm.
Ba Niếp liếc mắt đầy vẻ khinh bỉ, toát ra khí chất như một võ sĩ bậc thầy, "Bà, đều bị bà làm hư rồi, đứa nhỏ này bị mẹ nuông chiều đến hư hỏng."
Niếp Trúc Ảnh nhìn thấy sân bay còn rất đông người, khụ khụ hai tiếng, "Ba, mẹ, chẳng lẽ hai người không sợ ngày mai mình trở thành đề tài nóng trên mặt báo à? Ví dụ như 'Niếp Trúc Ảnh bị ba mẹ mắng chửi ngay tại sân bay, thiếu giáo dục, còn không bằng kẻ đầu đường xó chợ'?
Mẹ Niếp vừa nghe liền thở phì phì, trừng mắt nhìn ba Niếp một cái.
Ba Niếp kéo hành lý đi về phía trước.
Mẹ Niếp nhỏ giọng nói, "Ba con có vẻ như đã nhận ra chuyện của con rồi."
Nói xong, bà ấy lập tức đuổi theo.
Trên đường về, không khí trong xe khá căng thẳng, ba Niếp và mẹ Niếp hai người nhìn nhau qua cửa kính hai bên, người không nhìn mặt người, cũng không nói gì, không có phản ứng, tính tình hoàn toàn lạnh nhạt.
Niếp Trúc Ảnh ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế, chống tay lên đầu, nhìn người lái xe qua lại, cẩn thận suy nghĩ về ý tứ câu nói của mẹ mình.
Tiểu Bạch không dám nói nhiều, tập trung lái xe.
Mẹ Niếp vừa xuống xe, liền túm lấy tay Niếp Trúc Ảnh, thấp giọng hỏi, "Thanh Dạ có ở trong này không?"
Ba Niếp không nhịn được, thúc giục nói, "Mẹ con mấy người thì thầm gì với nhau thế? Mau mở cửa đi hay là muốn tôi đứng ngoài cửa mãi vậy?
Niếp Trúc Ảnh không để ý đến lời nói âm u kỳ quái của ba mình, thấp giọng nói với Tiểu Bạch một câu, rồi rút chìa khóa trong túi ra. Chưa kịp đến gần cửa đã nghe thấy tiếng Nhu Nhu sủa, vừa cắm chìa khóa vào ổ, cửa liền tự động mở ra.
"Trúc Tử!"
Sau khi nói chuyện điện thoại với Niếp Trúc Ảnh xong, Hạ Thanh Dạ luôn ngồi ở phòng khách chờ, chơi cùng Nhu Nhu mà không hay thời gian trôi qua. Khi nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh, theo sau còn có mẹ Niếp và ba Niếp, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, liền xoa nhẹ mắt, rồi nhìn lại và ngạc nhiên nói, "Chú, dì."
Niếp Trúc Ảnh thấy cô vẫn mặc áo ngủ, liền đẩy nhẹ người, "Em lên lầu trước đi, mặc vậy mà cũng được à không biết lạnh hả?"
Hạ Thanh Dạ đầu óc trống rỗng, trong phút chốc hoảng hốt đến mức chân tay run rẩy, Niếp Trúc Ảnh nhắc nhở cô lên lầu, cô liền thật sự bước lên, nhưng lên lầu rồi vẫn đứng ngồi không yên.
Ba mẹ Niếp Trúc Ảnh xuất hiện ngay lúc này, chẳng lẽ phát hiện ra chuyện gì rồi?
Trong lòng Hạ Thanh Dạ lúc đó như có trống đánh rộn ràng, tim đập thình thịch, có chút bối rối không biết phải làm sao, hoàn toàn không để ý tới vừa rồi ba Niếp nhìn chằm chằm mình, mãi cho đến khi cô bước vào phòng Niếp Trúc Ảnh.
Dưới lầu.
Nhu Nhu vui vẻ quay vòng quanh mẹ Niếp, đuôi vẫy vẫy liên tục, thể hiện sự phấn khích và hào hứng rõ rệt.
Dù mẹ Niếp vẫn còn chút khó chịu với ba Niếp, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thiên thần trên mặt Nhu Nhu, lòng cũng mềm lại, bớt giận hẳn đi. Đặc biệt, khi bà nhanh chóng nhận ra sáu chú chó con đang cuộn tròn nằm gần nhau, liền kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ đó đều là con của Nhu Nhu sao?"
Sáu chú chó con có lẽ đã được Nhu Nhu chăm sóc cẩn thận, ánh mắt từng con đều hơi mơ màng lơ đãng, chúng nghiêng ngả, loạng choạng bò trên người nhau như những anh chị em ruột thịt, liên tục chà xát thân thể vào nhau. Có con còn ngây ngô dùng bộ lông xù xì đáng yêu của mình che mặt, rồi lại lộ ra cái mông tròn trĩnh, nhìn vừa nghịch ngợm vừa dễ thương vô cùng.
Niếp Trúc Ảnh cười nói, "Mẹ ơi, đây là cháu của Nhu Nhu, đời thứ ba rồi."
ChatGPT said:
Mẹ Niếp từ giữa ôm lên một bé mập mạp, nhìn gần mới thấy trên cổ nó đeo bảng tên, "Lộ Lộ? Tên này thật dễ thương, nghe thôi đã biết là tiểu cô nương rồi."
Ba Niếp thản nhiên vứt vali sang một bên, ngồi xuống sofa rồi đi thẳng vào vấn đề, không cho ai có cơ hội lảng tránh, hỏi thẳng: "Thanh Dạ sao lại sống chung với con, chẳng lẽ ngay cả chỗ ở nó cũng không có sao?"
Lời nói đó vang lên, rõ ràng và dứt khoát, đầy sức nặng và uy lực.
Hạ Thanh Dạ bước xuống liền nghe được câu chất vấn nghiêm túc ấy, lòng cô bất giác run lên hai cái, chân cũng hơi mềm nhũn. Thật ra, cô rất sợ sự nghiêm khắc của ba, giống như hồi đi học gặp phải thầy chủ nhiệm nghiêm túc, khiến lòng cô cực kỳ sợ.
Mẹ Niếp sợ đến mức suýt làm rơi cả Lộ Lộ xuống đất, may mắn Niếp Trúc Ảnh nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp, khiến cho mấy con chó chạy ùa về đống anh chị em chồng chất lên nhau. Nhờ vậy, khi đối diện trực tiếp với ba Niếp, vừa ngẩng đầu lên, cô ấy liền nhìn thấy Hạ Thanh Dạ đang đi xuống.
Hạ Thanh Dạ có rất nhiều lý do cá nhân để có thể quay trở lại lên lầu, nhằm trốn tránh vấn đề.
Nhưng cũng có rất nhiều lý do bắt buộc cô phải bước xuống, cô từng bước theo thang lầu đi chậm rãi xuống, để phòng tránh chân mình mềm nhũn, cô thậm chí phải vịn tay vào thành cầu thang. Trong lúc không ai để ý đến tình trạng lúc xuống, tay cô cũng run nhẹ.
Cô biết, nhiều năm trước đã từng thỏa thuận tốt chuyện comeout, rất có khả năng sẽ diễn ra ngay trong đêm nay.
Mẹ Niếp liếc mắt nhìn Hạ Thanh Dạ, nhưng người phía sau lại mỉm cười rất tươi sáng với bà, "Xin lỗi, chú, hôm nay được nhìn thấy chí và dì về nước, cháu thật sự rất vui."
Niếp Trúc Ảnh thong thả bước tới trước mặt Hạ Thanh Dạ, nắm lấy tay cô, khẽ nhéo nhẹ, "Thanh Thanh, đừng sợ, đây chính là nhà của em, chỉ cần chị còn ở đây, nơi này sẽ luôn là nhà của em."
Ba Niếp tức giận đến đỏ mặt, quát, "Niếp Trúc Ảnh! Con biết mình đang nói cái quái gì không?"
Mẹ Niếp thấy chồng mình quát lớn, mặt trở nên dữ tợn, lại hơi đỏ lên, lồng ngực phập phồng từ trên xuống dưới, nhịp thở rõ ràng nhanh hơn bình thường nhiều, "quát cái gì, ông quên thân thể mình thế nào rồi sao?"
Ba Niếp nhìn thấy hai người tay nắm tay, liền đẩy tay mẹ Niếp đang đặt lên ngực mình ra, "Bà, bà cũng không phải tốt đẹp gì đâu. Tôi thấy bà còn nhiệt tình giúp đỡ hai đứa nó, các người nghĩ tôi là đồ ngốc à?"
Mẹ Niếp hơi mất bình tĩnh, suýt nữa không kiềm chế được.
Hạ Thanh Dạ vội bước đến trấn an mẹ Niếp, "Dì, dì không sao chứ?"
Mẹ Niếp liên tục vẫy tay, bộ dạng thương tâm như sắp chết, "Tốt rồi, bao năm qua vợ chồng chúng ta vốn không có điều gì giấu giếm nhau. Trước đây là ông theo đuổi tôi, khen tôi khí chất dịu dàng thanh thoát, khen tôi nghề nghiệp tốt, là người vợ hiền dâu thảo. Bây giờ tôi già đi, tốt rồi, ông nói tôi không phải thứ tốt đẹp gì, nếu thế thì chúng ta sống chung với nhau còn có ý nghĩa gì nữa, chúng ta ly hôn đi!"
Hạ Thanh Dạ: "!!!"
Ba Niếp trợn mắt há hốc miệng nhìn vợ mình, không dám tin, "Bà vừa mới nói cái gì thế?"
Mẹ Niếp run run đứng dậy, giơ ngón trỏ chỉ vào ba Niếp, "Ông ngang ngược, không phân rõ phải trái, cố chấp bảo thủ, luôn chỉ nói một chiều, chẳng bao giờ chịu nhường ai, tự cho mình đúng. Còn chuyện hôn ước nữa, tôi vất vả mang thai suốt chín tháng mười ngày sinh ra con gái, lúc sinh Trúc Ảnh còn gặp nguy hiểm, ông chẳng lẽ không biết sao, tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này mà thôi. Thế mà ông chỉ nói một câu rằng không được vi phạm lời hứa của ba, rồi bắt mẹ con tôi phải đồng ý với chuyện hôn sự này. Ông nói đi, ông có nghĩ đến tâm trạng của người làm mẹ như tôi không? Trúc Tử là bảo bối của tôi, mà ngay cả vị hôn phu của nó là người như thế nào ông cũng không biết, vậy sao lại ép chúng tôi phải cùng tuân thủ lời hứa? Nếu đối phương là kẻ hỗn láo, là tội phạm giết người, ông vẫn muốn ép Trúc Ảnh phải tuân theo lời hứa đó sao?"
"Ông đúng là kiểu đàn ông cổ hủ, tôi sớm nên nhìn rõ bộ mặt thật của ông từ ba mươi năm trước. Ông chỉ nghĩ cho mình, cái lời hứa của nhà Niếp, cái hôn ước đó, tất cả chỉ là để giữ thể diện cho ông, chứ không hề nghĩ đến ý nguyện hay sự đồng ý của chúng tôi!"
Mẹ Niếp th* d*c, đột nhiên tuôn ra hết tất cả những bực tức nhiều năm qua, mặt bà thoáng chốc biến sắc, trước mắt như tối sầm lại.
Hạ Thanh Dạ chỉ thấy người trước mặt bỗng nhiên khụy xuống, cô theo bản năng vươn tay ra đỡ, "Dì."
"Mẹ."
Niếp Trúc Ảnh lập tức chạy tới chỗ mẹ Niếp, đặt tay bấm lên nhân trung của bà, nhưng nửa ngày cũng không thấy phản ứng, "Thanh Thanh, giúp chị gọi xe cấp cứu."
Cả người ba Niếp bủn rủn, nhất là khi nhìn thấy mẹ Niếp ngất đi, không kiềm được, đưa tay ôm chặt lấy ngực, "Tôi, tôi——"
Hạ Thanh Dạ nói chuyện điện thoại xong, liền nhìn thấy ba Niếp lùi về phía sau, mặt tái mét, môi tím tái, sắc mặt đỏ lên trông rất khó coi, "Trúc Tử, chú phát bệnh, thuốc của ông ấy ở đâu?"
Ngay sau đó, cả một trận hỗn loạn xảy ra.
Cho đến khi xe cấp cứu chạy tới, hai người lớn đều được đưa đến bệnh viện.
....
Niếp Trúc Ảnh hoàn toàn không ngờ rằng đêm hôm đó khi cô ấy và Hạ Thanh Dạ comeout, thì ba mẹ cô ấy lại cùng nhau nhập viện bệnh viện, điều này thật sự ngoài dự liệu của cô ấy. Cô ấy đoán chắc rằng ba mình có thể do tức giận nên mới vào bệnh viện, dù sao với tính khí của ông ấy đặc biệt khó chiều, người khác nếu làm trái ý ông thì ông sẽ nổi trận lôi đình. Thường xuyên như vậy nên trong vài năm qua, số lần ba Niếp vào bệnh viện không dưới mười lần, thậm chí có khi đến mười tám lần.
Là con một trong nhà, Niếp Trúc Ảnh không muốn bàn chuyện gì với ông, nhất là về chuyện hôn ước.
Trong nhà càng có áp lực thì phản ứng của cô ấy càng mãnh liệt, vì vậy tính cách và thái độ của cô ấy trở nên kiêu ngạo và bất tuân rất rõ ràng, có thể nói là vô cùng khó đối phó.
Hạ Thanh Dạ thấy Niếp Trúc Ảnh ở bên ngoài phòng cấp cứu, đi qua đi lại không ngừng, liền đứng dậy an ủi, "Trúc Tử, chị đừng vội lo, vừa rồi khi xe cấp cứu đến, chú đã được cho uống thuốc kịp thời, có lẽ sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Còn về phần dì, dì nhân hậu thiện lương như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho dì mà, không sao đâu."
Niếp Trúc Ảnh cắn chặt môi, "Đúng vậy, ba và mẹ chắc chắn sẽ không sao." Cô ấy nhìn thấy Hạ Thanh Dạ buồn rầu lo lắng, không kiềm được mà an ủi, "Thanh Thanh, ba mẹ chị vì chuyện hôn sự của chị đã tranh cãi rất nhiều lần. Dù mỗi lần mẹ đều bị ba thuyết phục nhưng cuối cùng mẹ vẫn để chị tự suy xét. Có lẽ ý định ly hôn này đã âm thầm tích tụ từ lâu và giờ mới có cơ hội bùng phát."
Hạ Thanh Dạ chẳng được an ủi chút nào, bởi nếu không phải vì chuyện hôm nay hai người họ comeout thì có lẽ mẹ Niếp sẽ không bao giờ đối nghịch với ba Niếp. Dù sao một đôi vợ chồng đã yêu nhau mấy chục năm, nếu vì tính cách không chịu được nhau thì chắc chắn họ đã tranh cãi đến mức phải ly hôn từ lâu rồi. Sao lại trùng hợp đúng vào lúc này, nhất là ngay lúc họ comeout?
Mẹ Niếp nói chuyện gay gắt như vậy, chắc chắn là vì hai người họ mà cố ý nói với chồng về chuyện ly hôn.
Hạ Thanh Dạ yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong rằng hai người họ tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, nếu không thì suốt đời này cô sẽ không yên lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.