“Tò mò cái gì ?!”
Lâm Thục Nhân chặn họng Ngũ Tuyển Văn:
“Điêu Tâm Ưng Trảo đâu phải tuyệt đỉnh công phu gì, ngươi không phải cũng luyện đó sao ?”
“Ta có luyện thật, nhưng chỉ coi là mèo quào, Sở huynh đây thế mà luyện được lô hỏa thuần thanh (thâm sâu),thật làm người khác kính nể.”
Ngũ Tuyển Văn đối Sở Ngạo Thiên lộ ra thần sắc bội phục muôn phần.
Thở phào một cái, Sở Ngạo Thiên xấu hổ cười cười, thêm mấy câu nói láo lấp liếm:
“Ta, ta, ta chỉ biết cái này, cái khác đều không biết.”
(Đông Huyền: chém cũng chém ngu ạ =”= thật uổng phí anh Phạm Đình Chí bên cạnh)
“Tuyển Văn, ngươi vì sao lén lút theo dõi hành tung của ta ?” Lâm Thục Nhân bất mãn hỏi.
Ngũ Tuyển Văn cũng biết đã chọc sư ca sinh khí, vội vàng giải thích:
“Ta sợ sư ca có chuyện quan trọng, quấy rầy đại sự.”
Lâm Thục Nhân hừ một tiếng:
“Nếu không có việc gì thì trở về đi, nhớ thay ta tạ lỗi với cha.”
“Sư ca ngươi không theo ta trở về sao ?” Ngũ Tuyển Văn hỏi.
Lâm Thục Nhân đáp:
“Chuyện quan trọng của ta còn chưa xong.”
Nói xong không khỏi nhìn sang Sở Ngạo Thiên bên cạnh.
Ngũ Tuyển Văn không cam lòng, đành nói:
“Được rồi —— à phải sư ca, ta đã theo các ngươi một ngày, cái đám ngươi gặp lúc chạng vạng kia là người của Thuần Dương Quan đấy.”
Thuần Dương Quan chính là môn phái lấy tu đạo là việc chính, uy danh dù không bằng Danh Kiếm môn, nhưng trong giang hồ cũng là một trong hai đại phái. Chuyện hôm nay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-man-tau/2689264/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.