Tôi không hiểu nổi bản thân vì sao nảy sinh lòng hiếu kì đối với người đàn ông này. Càng không hiểu nổi tại sao mình lại dám cả gan tham gia vào một cuộc phiêu bạt không có hồi kết thế này. Hay bởi đã sống một cuộc sống phẳng lặng, bình thường quá lâu, nên trong giây lát mới quyết định làm một điều gì đó trái với nguyên tắc thường ngày, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm? Hay bởi cảm thấy tuổi trẻ sắp trôi quá một cách phí hoài, nhạt nhòa không dấu ấn nên mới muốn làm một chuyện gì đó đột phá?…
Nhưng, nguyên nhân quan trọng gì chứ? Đã lựa chọn thì cứ hưởng thụ đi thôi.
Một ngày sau thì thuận lợi đến Salzburg. Trên đường đi tôi và người đàn ông kia nói chuyện ít đến thảm thương. Anh ta tên Mont, là một người Châu Âu kéo đàn violon lang thang khắp nơi. Anh bảo anh muốn dùng đôi chân của chính mình đo khắp thế giời này.
Nhờ anh, tôi có thể quan sát nhiều nơi bằng chính đôi mắt của mình chứ không phải qua lời anh kể.
Hành lý của anh không nhiều. Tất cả đồ dùng được anh xếp gọn vào một balo đeo trên lưng. Chiếm một phần lớn trong đó là đàn violon, nhạc phổ và một vài đạo cụ linh tinh…
Anh mang trong người huyết thống của dòng họ điển hình và lâu đời nhất nước Đức – Germania. Nhưng cái cách anh lựa chọn sống lại khác biệt với sự nghiêm cẩn của dòng họ này. Tuy anh chẳng nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được nhiệt huyết của anh đối với thế giời này. Nhiệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-la-ban-tinh-ca-mua-dong/330213/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.