Hoàng Phủ Diệu Dương không phải người nói nhiều, tất nhiên, anh chỉ mỉm cười với bọn họ.
Hai người được sủng mà lo, vội vàng khom người chào lại.
"Lát nữa, nhớ mang một bộ quần áo cho tiểu thư." Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn nữ giúp việc trong phòng bếp, "Chuẩn bị món Trung Quốc cho bữa trữa, tôi sẽ trở về dùng cơm với Tiểu Dã."
"Vâng, thưa bá tước tiên sinh." Nữ giúp việc vội vàng đáp lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương mang theo người quản gia trẻ tuổi và trợ lý rời đi, nữ giúp việc đi tới cạnh lão quản gia, "Quản gia tiên sinh, bá tước tiên sinh bị sao vậy?"
một người lúc nào cũng mặt lạnh, khó hầu hạ, hôm nay đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, thậm chí cả giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.
Điều này thật sự... Rất khác thường, nữ giúp việc đã ở phủ Bá tước nhiều năm cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lão quản gia nhìn trên lầu, vẻ mặt luôn bình tĩnh lộ ra nụ cười điềm đạm của một trường bối, "Tôi nghĩ... Bá tước tiên sinh đang yêu!"
"yêu?" Nữ giúp việc giật mình, sau đó cũng nở nụ cười, "Tình yêu vĩ đại thật đó, đã nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từn nhìn thấy bá tước tiên sinh vui vẻ như vậy. Bây giờ, tôi sẽ lập tức tới nông trại, lấy mộtít nguyên liệu tươi mới về nấu, để bọn họ có thể chuẩn bị một bữa cơm Trun Quốc thật ngon."
"Nhớ chuẩn bị nhiều một chút." Lão quản gia cười nói, "đã lâu, tôi chưa ăn món Trung Quốc bà nấu rồi đó."
"Lần này, tôi sẽ để ngài ăn no thì thôi." Nữ giúp việc cười xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
Bà đã làm ở phủ Bá tước nhiều năm, cũng là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, bà rất có cảm tình với anh.
Bây giờ, nhìn thấy bá tước tiên sinh kỳ lạ như vậy, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168646/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.