"Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc này, chắc Trầm Ninh cũng ra rồi!" Hứa Hạ đưa điện thoại di động qua, thoải mái dựa vào ghế, "Đừng nói gì nauwx, mẹ ngủ chưa đủ, để mẹ nhắm mắt một chút, con mau đinhanh đi!"
Mẹ, nếu con gái mẹ bị cầm thú phát hiện, nhất định, là do bị ngài hại!
Trong lòng thầm oán, Lãnh Tiểu Dã không nói gì nữa, mở cửa xuống xe.
Nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, cô vươn tay sờ mặt, khom người chui lại vào trong xe.
"Mẹ, mẹ có mang theo khẩu trang không?"
Hứa Hạ mở to mắt liếc cô, "Con cũng đâu phải là mẹ, mang khẩu trang làm gì?"
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Mẹ chưa nghe nói dịch Ebola sao, đây là sân bay hàng không quốc tế đó, lỡ như có người mắc bệnh thì làm sao đây?"
"Rộn chuyện!" Hứa Hạ lấy một khẩu trang từ trong hộp ra, ném cho cô.
Lãnh Tiểu Dã đeo khẩu trang lên, rồi mới cẩn thận đi vào sân bay, lấy máy tính ra, cô nhanh chóng xác định vị trí của Hoàng Phủ Diệu dương.
Vừa nhấc tay lên, điện thoại di động đã vang lên.
Vừa thấy màn hình hiện thị hai chữ Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận máy.
"Này, tiểu Ninh Ninh, cậu đang ở đâu vậy?"
nói vài câu với Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn máy tính trong tay.
Lúc này, định vị đã hoàn thành, Hoàng Phủ Diệu Dương đang ở rất gần cô.
Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, vội vàng phóng to bản đồ.
"Tiểu Dã?"
Đầu kia điện thoại, giọng nói Trầm Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cậu ở đâu vậy?"
"Lối ra, nhìn thấy một người đeo kinh chống nắng, khẩu trang to thì chính là tớ đó!"
"thật tình!" Đầu kia, Trầm Ninh khẽ cười, "Đợi tớ, tớ lập tức ra ngay đây."
"Được!"
Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cúp điện thoại, cẩn thận nhìn máy tính bảng.
trên màn hình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168703/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.