Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy hai người này, cũng không có gì kì quái.
Cả hai đều có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng.
Trầm Ninh mặc áo khoác màu trắng, còn Lãnh Tiểu Dã mặc áo khoác da màu đỏ, cả hai đều mặc áo màu sặc sỡ như vậy, hơn nữa còn đi gần nhau, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không dừng quá lâu trên người hai cô gái, chỉ liếc mắtmột chút rồi rời đi.
Bỗng, hai giây sau, ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn hai người —— không, nói chính xác là trên người Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn cô vội vàng kéo tay cô gái kia chạy đi, anh nheo mắt lại, bất chợt, anh lại nhìn thấy chiếc túi da nhỏ trên người cô.
Ba giây sau, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên tăng tốc chạy đi.
“Bá tước tiên sinh!”
Lão quản gia cùng trợ lý, và cận vệ giật mình nhìn anh chạy đi mất.
Sau đó, mọi người lập tức chạy theo anh.
Tuy mọi người vẫn không hiểu vì sao anh lại chạy đi như vậy.
Lối ra.
Lãnh Tiểu Dã kéo tay Trầm Ninh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt không ngừng nhìn vào máy tính bảng.
Nhìn cái điểm đỏ đột nhiên lóe lên nhanh chóng, cô nắm chặt cánh tay Trầm Ninh.
“Chạy mau!”
Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh cùng chạy.
Xuyên qua đám người, cô phát hiện nhà vệ sinh nữ cách đó không xa, liền kéo Trầm Ninh vào.
Hai người vọt vào phòng rửa tay, Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng trong tay.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Bây giờ không có thời gian giải thích, bên ngoài có người ở đuổi theo tớ, tớ không thể để choanh ta phát hiện ra tớ được!” Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cởi áo khoác da trên người, “Nhanh nhanh, cậu mau mặc áo của mình vào! Sau đó rẽ qua bên trái, nếu như nghe có người gọi tên tớ, bạn cứ mặc kệ, tiếp tục chạy một mạch về phía trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168705/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.