Bột nước thuốc màu lúc trước còn dư, cô cầm lấy bút tỉ mỉ vẽ lên quần áo.
Biết anh sẽ không mặc quần áo màu sắc tươi sáng như thế này đi ra ngoài, nhưng cô nhất đinh sẽ bắt anh mặc vào cho cô nhìn.
Quần áo của anh đều là âu phục chính thống, quần áo bình thường ít đến đáng thương, thật sự khó tưởng tượng anh mặc bộ quần áo như vậy sẽ có bộ dáng gì.
Lùi về phía sau hai bước, nhìn bộ quần áo đầy màu sắc vẽ xong ở trên bàn, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng bĩu môi.
Mình đúng là nghĩ nhảm mà, quần áo như thế này dù đánh chết anh cũng không mặc.
Nhìn đồng hồ đã thấy sắp rạng sáng, Lãnh Tiểu Dã thở dài đem mọi thứ dọn dẹp, xoay người đi.
Ngày mai là ngày trình diễn ở trường học, cô phải nghỉ ngơi mới được.
Một lần nữa quay về trên giường nằm, Lãnh Tiểu Dã nghĩ đến ngày mai Hoàng Phủ Diệu Dương không thể tới, trong lòng có thoáng chút mất mát.
Nhưng chỉ chốc lát khóe môi lại cong lên, đợi cho cô hoàn thành triển lãm lần này, là được nghỉ dài hạn, bọn họ có thể ở cùng nhau rất lâu.
Nghĩ có thể nhanh chóng được gặp anh, Lãnh Tiểu Dã cong cánh môi nhắm hai mắt lại.
…
…
Chợp mắt, bình mình.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã rất nghiêm túc đưa ra yêu cầu với luật sư Trần, “Tất cả vệ sĩ đều không được đi theo tôi.”
Cuộc thi ngày hôm nay đối với cô vô cùng quan trọng, cô không thể mang một đống vệ sĩ theo sau.
“Nhưng bá tước tiên sinh...” Mặt của luật sư Trần khó xử.
Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, “Nếu ông không đồng ý, từ giờ trở đii tôi sẽ không ăn cơm.”
Một câu nói làm mồi hôi lạnh của luật sư Trần rơi xuống.
Hoàng Phủ Diệu Dương để ý cô như vậy, nếu cô không ăn cơm, đợi lúc tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1169016/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.