Mặc dù lúc này Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy bộ dạng của Yến Dung Nguyệt, nhưng chỉ nghe giọng của Yến Dung Nguyệt, nỗi sợ hãi và chán ghét đã khiến giọng nói của cậu phát run, cậu nói với Bùi Lệnh: “Đi mau.”
Trong Kính Thành không thể sử dụng pháp khí, ngay cả Yến Dung Nguyệt cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa, họ vẫn có cơ hội trốn thoát khỏi Yến Dung Nguyệt.
Yến Dung Nguyệt nói: “Tiểu bối từ đâu ra mà kiêu ngạo như vậy, thấy bổn tọa không chào một tiếng đã muốn bỏ đi?”
Yến Dung Nguyệt phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, nháy mắt đất rung núi chuyển, cát đá bay tứ tung, dưới chân Bùi Lệnh xuất hiện một khe nứt vừa sâu vừa dài.
Bánh xe bị kẹt vào khe nứt, trục xe gãy lìa, không thể tiếp tục đi nữa.
Diệp Vô Tuyết suýt ngã khỏi xe, nhưng may có Trương Diệu Chi kịp thời đỡ lại.
Trương Diệu Chi ở trong Đạo đình đã lâu, chưa bao giờ nghe nói đến thanh danh của Yến Dung Nguyệt, y ló đầu ra nhìn xe ngựa.
Người trong Đạo đình có khả năng quan sát khí, Trương Diệu Chi nhìn Yến Dung Nguyệt từ xa, chỉ thấy Yến Dung Nguyệt được bao bọc trong một quả cầu son phấn, trong lòng cũng đã có suy đoán.
Trương Diệu Chi không ngờ điềm xấu của Diệp Vô Tuyết lại đến nhanh như vậy, vậy mà còn đúng với nạn đào hoa mà y đã nói bừa.
Trương Diệu Chi nói: “Vị tiền bối này có tu vi bất phàm, ngươi … có nắm chắc không?” Trương Diệu Chi đang nói với Bùi Lệnh.
Yến Dung Nguyệt có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ngoc-trong-dem-canh-thit-me-nguoi/212806/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.