Bùi Lệnh luồn tay xuống dưới dây xích, ấn lòng bàn tay vào da thịt ở bụng dưới của Diệp Vô Tuyết.
Giống như đang dò tìm hình dạng tử cung trong cơ thể Diệp Vô Tuyết dưới những ngón tay của hắn.
Ánh sáng vàng xanh đan xen nhau chớp lóe trên đầu ngón tay Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết cảm thấy làn da ở bụng dưới có chút ấm áp, như thể có thứ gì đó được khắc vào da thịt cậu theo những cái chạm của Bùi Lệnh.
Bất cứ nơi nào Bùi Lệnh chạm vào đều để lại một đường vân mờ nhạt.
Theo hướng ngón tay mò mẫm của Bùi Lệnh, những đường vân đó thấm sâu vào da thịt Diệp Vô Tuyết rồi nhanh chóng biến mất, nhưng cảm giác ngứa ngáy mơ hồ vẫn còn đọng lại trên da.
Mà vị trí được bao phủ bởi những đường vân này tương ứng với tử cung của Diệp Vô Tuyết.
Trên mặt Diệp Vô Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly lấp lánh ánh nước, cảm giác ấm áp tê dại trên da dần dần thẩm thấu vào xương thịt.
Diệp Vô Tuyết cắn sợi dây xích trong miệng, khóe miệng bị cọ xát đến đỏ bừng, gốc lưỡi bị mắc vào giữa hai sợi xích, khiến đầu lưỡi không thể rút vào trong miệng mà phải đưa ra ngoài.
Tựa như một loại dụ dỗ trắng trợn thấp kém cùng cực, đầu lưỡi giữa môi răng giống như búp sen hồng trong nước, ngon nhất và non nhất.
Bùi Lệnh nghiêng người về phía trước, ngậm lấy chút tươi đẹp giữa môi Diệp Vô Tuyết.
Hai mắt đang nheo lại của Diệp Vô Tuyết đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ngoc-trong-dem-canh-thit-me-nguoi/212830/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.