【Anh ở trong chùa, em ở chốn trần tục.
Ngôi chùa cổ ở Hàng Châu, trên tường vàng khắc bốn chữ Chỉ Xích Tây Thiên*, trước mặt là một bức tường chắn. Tưởng như Cõi Tịnh độ chỉ cách nửa bước, nhưng nửa bước ấy lại hóa ngàn dặm xa.
(*Chỉ Xích Tây Thiên: Tây Thiên gần trong gang tấc)
——Kỷ Hoài Chu】
–
London, nước Anh, biệt thự cổ nhà họ Kỷ.
Biệt thự phong cách cung điện, cổ kính tráng lệ, diện tích vài hecta rộng lớn, xung quanh tòa chính còn có mấy lâu đài phụ và cả chục mẫu vườn hoa.
Trong phòng sách chính của biệt thự.
Chiếc điện thoại từ từ rơi khỏi tai, cánh tay buông xuống tựa vào tay ghế, đầu ngón tay buông lỏng rũ xuống, mang theo vài phần uể oải.
Kỷ Hoài Chu bất động, tầm mắt hướng về nơi mình đang ngồi, anh nghiêng cổ, chầm chậm lướt qua từng chỗ.
Sàn trải thảm nhung đỏ dày nặng, rèm nhung màu đỏ sẫm, tường treo lụa in hoa văn, trên mái vòm tròn là những phù điêu và bích họa tinh xảo, phong cách Baroque pha lẫn La Mã cổ, xa hoa tột bậc.
Một phòng sách riêng, giống hệt như một thư viện.
Dãy tủ sách hành lang cao tới ba tầng, trưng bày vô số bản thảo quý hiếm và sách cổ, có thang treo leo thẳng lên, có thể di chuyển được.
Trước ba mặt tủ sách đều có lưới bảo vệ sợi vàng bao quanh.
Ở trong đó, anh giống như bị giam cầm trong một chiếc lồng khổng lồ.
“Nếu hôm đó là Chu Quyết, em sẽ vui chứ?”
“…Vui.”
Kỷ Hoài Chu cảm thấy lồng ngực như đang bị bóp nghẹt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-nhin-dinh-menh-tra-noan-bat-tu/2952260/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.