Trình Lập dựa vào cửa sổ, theo thói quen lấy bật lửa ra, đưa điếu thuốc lên miệng, nhận ra nơi này không thích hợp, lại thả đồ trong túi, trong lòng nổi lên một trận bực bội.
Khi ngồi trên xe, anh cảm thấy cô run rẩy, tưởng rằng cô sợ, nhưng hóa ra là vì đau, viên đạn làm trầy da, vết thương cũng không nông.
Ngay cả một người đàn ông cũng có thể không chịu được loại đau đớn bỏng rát đó, nhưng cô lại cố gắng chịu đựng, thậm chí còn nhẹ giọng lừa gạt anh.
Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ như vậy.
Mặc dù trước đây Diệp Tuyết là một nữ cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cô ấy luôn thích làm nũng với anh, anh cũng cảm thấy hưởng thụ sự làm nũng đó, nhưng trước sự quật cường của một cô gái như này, anh lại có điểm hoang mang.
"Trình đội, cứ coi như tôi không tồn tại đi. Làm những gì một mình anh vẫn làm đi. Tôi tự mình làm được."
Lúc ở trong xe, lời cô nói lại nổi lên trong tâm trí.
Lúc này nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong ngực anh có cảm giác khó chịu, nhưng lại không giải thích được tại sao.
"Mẹ ơi." Một tiếng thì thầm yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh đi đến bên giường, thấy cô nhíu chặt mày, như rơi vào ác mộng không yên.
"Đừng bỏ rơi con..." Bàn tay vốn vùi trong chăn mỏng giơ lên, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống, anh không chút suy nghĩ vươn tay ra, bàn tay như bông tuyết trắng rơi vào lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-nam-dam-may/1640166/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.