Nghe thấy động tĩnh, Trình Lập ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn đồng hồ.
"Sao lâu thế?" Giọng anh rất nhẹ, có chút khàn khàn.
"Đường đi bị nước lũ làm hỏng, chậm mất chút thời gian." Trương Tử Ninh không khỏi thấp giọng nói.
Trình Lập gật đầu đứng dậy: "Vậy thì trông đi, tôi đi đây."
Vừa tới cửa, anh lại quay người: "Cô ấy còn chưa ăn gì, khi nào cô ấy dậy thì chú đi mua một chút gì đó."
Trương Tử Ninh sửng sốt.
Kỳ quái quá. Sao đột nhiên sếp lại ấm áp và nam tính thế nhỉ?
"Anh Ba, em cũng chưa ăn gì đâu." Cậu cười mờ ám nói.
"Vậy để anh mua cho chú nhé?" Đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cậu, không gợn sóng.
Trương Tử Ninh trong lòng nhất thời run lên: "Không cần, không cần, anh vội thì đi trước đi, vừa rồi em mang lên một ít trái cây."
Cậu giơ túi nilon trong tay lên: "Anh muốn ăn không?"
Trình Lập lấy một quả táo ra khỏi túi, bước ra ngoài.
"Trình Lập..." Sau lưng vang lên một tiếng r3n rỉ khe khẽ.
"Anh Ba, chị ấy gọi anh?"
"Nói mơ thôi." Trình Lập ném lại một câu, bóng người cao lớn thẳng tắp dừng một chút, không quay đầu lại, biến mất ở cửa.
Thẩm Tầm ngủ đến nửa đêm, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, nhịn không được ho khan mấy tiếng.
Có người bên giường đưa ly nước, cô uống vài ngụm, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Cảm ơn, " cô vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, "Sao lại là cậu?"
"Là em mà, " Trương Tử Ninh gãi đầu, "Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-nam-dam-may/1640167/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.