Khi bước vào văn phòng của cục trưởng, cô nhìn thấy c ậu nhỏ nhà mình mặc đồng phục cảnh sát, ngồi ngay ngắn, trông "giống người" (?). Cô đột nhiên nhớ tới lần c ậu nhỏ bị ông ngoại chống gậy đuổi đi vì từ chối đính hôn với mợ nhỏ, cô không khỏi bật cười.
Lâm Duật nhìn cô cười nghi hoặc: "Trong bụng lại nghĩ ra ý xấu gì vậy?"
"Không có, cháu ngoan như vậy." Cô cười đến thành thật.
Lâm Duật khẽ hừ một tiếng: "Cháu mà ngoan?"
"Tìm cháu có việc gì sao?"
"Chúc mừng sinh nhật, nhóc Bạch Dương."
"Cám ơn c ậu nhỏ, cậu có quà gì không đây?" Cô nhảy lên bàn anh, đung đưa chân giống như khi còn nhỏ.
"Cháu muốn gì?"
"Cháu muốn cấp dưới của cậu."
Lâm Duật nhướng mày cười nói: "Nếu như thời cổ đại, cậu cũng không ngại chỉ hôn thẳng, cầm đao bắt cậu ta bái đường."
"Vậy chúng ta cùng nhau chạy nhanh xuyên qua thôi."
"Nhỏ nhẹ thôi," anh thở dài, "Tốt xấu gì cháu cũng là cô gái nhà họ Lâm chúng ta, người khác còn xếp hàng thích cháu, cháu cần gì cứ phải chạy tới đây cho không?"
"Anh ấy khác." Nói đến người mình thích, giọng điệu của Thẩm Tầm xen lẫn ngượng ngùng, trong mắt bắt đầu hiện lên dáng vẻ yêu thương.
Lâm Duật chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô: "Tuấn Tầm này?"
"Dạ?"
"Cậu hỏi cháu một chuyện."
"Cậu cứ hỏi."
"Trải qua lần bắt cóc lần trước, cậu nghĩ cháu có thể ý thức được, tình huống hiện tại cháu gặp phải càng thêm nguy hiểm."
"Vậy thì sao?"
"Cháu có hai lựa chọn: một là về Bắc Kinh, cậu sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-nam-dam-may/1640206/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.