Ads Tôi chờ tin tức của Tỉnh Thành suốt hai ngày nhưng không thấy anh ta xuất hiện. Nếu không phải là chưa gặp được Ưng Long thì chắc bị cơ quan điều tra làm khó, việc luật sư bị gây khó dễ, không được gặp thân chủ là chuyện thường thấy trong quá trình điều tra hình sự.
Theo luật thì trong thời gian tạm giữ chỉ có luật sư và người thân được vào gặp, mà người thân hình như cũng bị hạn chế, chỉ được gặp một lần để đưa đồ dùng cần thiết. Ấy thế mà cái người chẳng có lấy một tẹo thân thiết với tôi như Cao Phi lại có thể đàng hoàng vào thăm tôi.
- Trông sắc mặt cô xấu quá! –Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.
Trong lúc hoạn nạn có người quan tâm thì mình không nên tỏ vẻ cao ngạo, có điều tôi chẳng thích thú gì việc nhìn thấy Cao Phi. Không hiểu anh ta đến đây làm gì, nếu là để cười nhạo tôi thì anh ta thật sự quá rảnh.
- Chào anh, trông anh mặt mũi sáng sủa, tinh thần tươi tỉnh, chứng tỏ gần đây ăn ngon ngủ tốt, đời sống tinh thần phong phú. Anh tới đây làm gì?
Cao Phi bật cười, tự nhiên lấy thuốc lá ra hút. Tôi hết sức trông chờ cán bộ sẽ ra yêu cầu anh ta dập thuốc lá, dùng bộ mặt lạnh như thép nguội của mình mà giáo huấn Cao Phi một loạt quy định, đáng tiếc là điều đó không xảy ra.
Thế đấy, đây chính là sự khác biệt giữa dân thường và con quan.
- Tôi nghe nói cô gặp chuyện không may nên đến thăm.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-sau-em/440133/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.