🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời gian nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa, cuối cùng Đào Sơ từ làng họ Đào ở huyện Tây, Đồ Châu trở lại Lâm Thành.

Lâm Thành nóng hơn rất nhiều so với làng họ Đào ở trong núi này. 

Xuống máy bay rồi ra khỏi sân bay, Đào Sơ bị cái nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt khiến cô xém tí nữa không mở mắt nổi.

Cô đứng trước sảnh của sân bay nhẹ nhàng cong môi nhìn thoáng qua chiếc vòng tay màu xanh băng hình con rồng trên cổ tay phải của mình.

Hồi sau cô kéo hành lý ngồi lên chiếc xe taxi mà cô đã đặt trước trên app, Đào Sơ nhìn những bóng cây bên đường đang dần khuất xa ngoài cửa sổ xe đang mở he hé, cơn gió mát lạnh luồng qua khe cửa xe thổi tung mái tóc mai trên thái dương của cô.

Lúc người con gái vừa cụp mắt nhìn thoáng qua chiếc vòng trên tay thì thấy chiếc vòng màu xanh băng hình con rồng mình đang đeo bắt đầu lờ mờ hiện lên sắc đen lập lòe, dần mất đi phần nào ánh sáng vốn có của nó.

Đào Sơ sờ lên vòng tay, trong lòng cô hơi lo lắng nên vội ngẩng đầu nói với chú tài xế đang cầm vô lăng ở đằng trước, “Chú ơi chú có thể đi nhanh hơn chút nữa không ạ?”

“Được.” Chú tài xế tăng tốc độ lên một chút. 

Cuối cùng cũng đến nơi, Đào Sơ không kịp đợi tài xế giúp mình lấy hành lý mà đã vội vàng tự mình xuống xe mở cốp xe lấy hành lý của mình ra. 

Sau khi cảm ơn chú tài xế xong thì cô nhanh chóng kéo hành lý chạy vào khu chung cư. 

Cô đi thang máy lên tầng tám rồi nhanh chóng bấm mật mã vào nhà, cửa vừa mở ra là cô đã vội kéo hành lý bước vào, chỉ kịp đóng cửa lại rồi nhanh chóng cởi giày chạy ào vào phòng tắm vội vặn vòi đổ đầy nước vào trong bồn.

“A Trí, anh mau vào bồn tắm đi.” Người con gái nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay mình.

Vừa dứt lời cô đã thấy chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay mình chớp mắt mờ đi rồi vỡ vụn thành một luồng sáng vàng nhạt, nó nhanh chóng thoát khỏi cổ tay của cô rơi vào bồn tắm trước mặt. Bỗng nhiên luồng sáng ấy trở nên chói hơn, làn sương mù mờ ảo bao trùm tất thảy mọi thứ, lát sau nó dần dần biến thành một bóng hình thon thả.

Một chiếc đuôi rồng dài ngoằng xuất hiện kéo lê trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của chàng thiếu niên mặc áo trắng ấy tựa như ngọc thạch không tì vết, mái tóc đen dày của anh nửa chìm trong nước, hàng lông mi rậm run run một hồi rồi mở mắt ra, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Đào Sơ đang đứng trước bồn tắm. 

Trong phút chốc chiếc áo choàng trắng như tuyết trên người anh dần biến mất tăm trong ánh sáng màu vàng nhạt đang lặp lòe kia, phần thân trên của anh giờ đã không còn bị chiếc áo choàng rộng che khuất nữa, những giọt nước bị văng lên rơi xuống đường cong trập trùng trên cơ thể của anh, giọt nước chạy xuống cằm trượt xuống vòm ngực trắng nõn rồi lướt xuống cơ bụng săn chắc phía dưới, làn da ấy trắng lạnh trông có vẻ cám dỗ chẳng tả nổi.

Đào Sơ không dằn được lòng lén ngó một cái như tên trộm đang đi rình, ngó xong cô giả vờ giả vịt quay đầu sang chỗ khác thì đúng lúc thấy chiếc đuôi rồng anh đang kéo trên mặt đất dường như đang chầm chậm khôi phục lại sắc xanh trong suốt như băng, vừa thấy lại màu sắc quen thuộc thì lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Rõ ràng anh là rồng mà, tại sao không thể tách khỏi nước được thế?” Người con gái lẩm bẩm, làn sương khói mờ ảo dần dần bao phủ nửa thân trên của anh, Đào Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm chăm chú nhìn anh một chập, sau đó nghiêng đầu hỏi anh: “Thật ra anh là tiên cá đúng không?”

Thẩm Ngọc Trí nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, anh cong môi vẫn im lặng không nói gì. 

“Anh cứ ở mãi trong nước như vậy không tách khỏi nước được ư? Sau này cũng như vậy à?” Cô thấy tò mò lắm.

Thẩm Ngọc Trí lắc đầu thay cho câu trả lời. 

Sau khi phá vỡ xiềng xích của Trường Cực Uyên tu vi của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. 

Việc phụ thuộc vào nước chỉ là tạm thời, còn việc biến ra một đôi chân của con người cũng không phải điều gì quá xa vời với anh. 

Thẩm Ngọc Trí đang ngâm mình trong nước còn Đào Sơ thì vẫn ngồi ở cạnh bồn tắm líu ríu nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng anh sẽ gật đầu hoặc lắc đầu phản ứng lại với cô một chút.

Mặc dù Đào Sơ luôn nói rằng mình đã quen với việc sống một mình, nhưng khi có người khác đột nhiên xuất hiện trong căn hộ nhỏ thường xuyên vắng vẻ và cô đơn này của cô thì lòng cô vẫn cảm thấy vui lắm.

Dẫu rằng đây chỉ là một con rồng non chưa biết nói.

Nhưng mấy ngày trước khi khai giảng, Đào Sơ bỗng nhận ra Thẩm Ngọc Trí cũng chẳng ngoan như mình nghĩ. 

Ví dụ nếu cô không rửa đuôi cho anh trong lúc anh đang ngâm mình trong bồn thì anh sẽ không chịu ra ngoài. 

Hoặc sau khi ngâm mình xong ra khỏi bồn nhưng cô không chịu lau tóc cho anh thì anh cũng sẽ không vui.

Các biểu hiện cụ thể của sự không vui ấy là cố tình dùng đuôi quét sạch mọi thứ trên sàn hoặc phớt lờ cô, có khi còn trêu chọc cô nữa.

“…”

Tại sao lúc ở làng họ Đào cô không nhận ra anh cũng có một mặt “xấu” như vậy nhỉ?

Đào Sơ vừa nghi ngờ nhân sinh vừa lấy khăn lau tóc cho anh.

“Tôi bảo để tôi lấy máy sấy sấy tóc cho anh thì anh không chịu…Anh có biết anh đang làm lỡ mất thời gian làm bài tập hè của tôi không hả?” Người con gái bĩu môi than phiền.

Chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, Đào Sơ còn rất nhiều bài tập hè, rõ ràng bây giờ gấp như kiến bò trong chảo lửa nhưng giờ vẫn phải ở đây lau tóc rồi rửa đuôi cho anh…

Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì quay đầu nhìn cô gái đang quỳ sau lưng ngoan ngoãn lau tóc cho mình, thấy cô cúi đầu mở miệng lẩm bẩm phàn nàn gì đó thì mắt anh bộc lộ ý cười vui vẻ khó nhận ra, lát sau do không kìm được nữa nên xoay người lại giơ tay nựng nựng gò má mềm mại của cô.

“…..”

Đào Sơ bị anh nựng má thì nắm chặt chiếc khăn nghiến răng nghiến lợi. 

Rất muốn bứt mấy cọng tóc của anh.

Nhưng cô không dám.

Cô vẫn chưa quên cái ngày hôm đó mình bị anh ném cầu nước tưới cho ướt sũng cả người đâu.

Đồ xấu xa!

Sáng sớm vào ngày khai giảng đầu tiên Đào Sơ bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, cô lăn qua lộn lại trên giường mấy lần như thường lệ sau đó cố gắng xuống giường ra khỏi phòng mình ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng tắm.

Chàng trai đang nằm trong bồn tắm nghe tiếng cô mở cửa thì mở mắt ra.

Giây sau anh nhìn thấy mái tóc rối bù do mới ngủ dậy kia, thấy dây áo ngủ của cô trượt xuống khoe ra xương quai xanh xinh đẹp và một nửa bờ vai tròn trịa trắng trẻo…

Thẩm Ngọc Trí quay ngoắt đầu lại, không hiểu sao thấy tai mình hơi nóng.

Còn Đào Sơ thì vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tối qua cô sốt sắng làm bài tập nên đến muộn mới đi ngủ, vậy nên lúc này cô vẫn còn mơ màng đứng trước gương máy móc đánh răng trong vô thức.   

Mãi đến lúc cô tạt nước lạnh lên mặt thì lúc này mới tỉnh táo lại hoàn toàn.

Giây phút cô ngẩng đầu nhìn vào tấm gương trước mặt thì tình cờ chạm phải ánh mắt của chàng trai đang ngâm trong bồn.

Người con gái vội vàng nhìn vào mình trong gương thì thấy dây áo ngủ của mình trượt xuống hở ra nửa bả vai trắng nõn.                

Đào Sơ ngại ngùng trợn to mắt hít sâu một hơi, không kịp nghĩ nhiều vội vàng kéo dây áo ngủ lên. 

Xong xuôi cô cứng ngắc quay lại nhìn vào đôi mắt trong sáng của chàng thiếu niên ấy.

Cuối cùng cô không nói gì hết mở cửa chạy ào ra ngoài.

Sau khi thay đồng phục xong xuôi thì cô bước ra khỏi phòng mình, vừa ngước mắt lên đã thấy trên sô pha có một bóng người mặc đồ trắng tỏa sương trong đang ngồi ở đó.

Đào Sơ hơi khựng lại rồi bước tới.

“A Trí.” Cô gọi anh.

Chàng trai đang nhìn vào chiếc ipad trong tay mình nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn cô, thắc mắc cô gọi anh có chuyện gì.

“Tôi phải đi học…”

Ánh mắt đang nhìn vào cô hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng cũng chỉ trong giây lát thôi, giây sau Thẩm Ngọc Trí nở nụ cười nhạt tựa như gió xuân gật đầu với cô.

Anh tươi cười như thế trông đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp.

Đào Sơ tỉnh táo lại, cô mím môi nói với anh: “Anh ngoan ngoãn ở nhà nhé, đừng đi ra ngoài nghe chưa? Bên ngoài nguy hiểm lắm.”

Thẩm Ngọc Trí dịu dàng gật đầu.

Đào Sơ muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết ấy của anh là cô lại quên mất mình muốn nói gì.

Đào Sơ đeo cặp sách vào xoay người đi về phía cửa. 

Xỏ giày xong xuôi, lúc định đi học luôn thì cô bỗng ngước mắt lên nhìn chàng thiếu niên tóc đen mặc bộ đồ trắng như tuyết đang ngồi trên ghế sô pha kia. 

Lúc ấy có vài sợi tóc che khuất nửa gương mặt của anh, đôi mắt anh cụp xuống khiến người ta không thể thấy rõ anh đang có biểu cảm gì, trông dáng vẻ thì hơi lẻ loi chẳng rõ nguyên do.

“A Trí.” Cô không kìm được gọi tên anh.

Thẩm Ngọc Trí nghe tiếng cô gọi mình thì ngước mắt nhìn cô gái mặc đồng phục buộc tóc đuôi đang đứng ở cửa ấy.

“Tôi đi nhé?” Cô nắm tay cầm của cánh cửa, mãi hồi sau mới thốt ra một câu.

Thẩm Ngọc Trí cười yếu ớt gật đầu, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ.

Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại, bóng dáng Đào Sơ biến mất sau cánh cửa, phòng khách trở nên yên tĩnh hoàn toàn không còn nghe thấy giọng nói ríu rít của cô nữa. 

Anh nhìn chăm chú vào cánh cửa đang đóng chặt kia, nụ cười đang nở rộ trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng trong phút chốc biến mất tăm.

Anh vô cảm cụp mặt xuống, cả người trông có vẻ u ám hờ hững cực kỳ.

Ánh mắt màu trà ấy chợt ngước lên nhìn về hướng cửa sổ sát đất lướt qua những tòa nhà cao tầng, anh nheo mắt lại, biểu cảm trên mặt lạnh lẽo cùng cực.

Trải qua mấy nghìn năm, thế giới này đã khác hoàn toàn với những gì anh từng biết. 

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt mỉa mai, ánh sáng sâu thẳm trong đôi mắt ấy đã bị dập tắt chỉ còn lại một mảnh âm u.

Nhưng, dù rằng có thay đổi thế nào đi chăng nữa.

Con người vẫn là con kiến. 

Và thế giới này vẫn bẩn thỉu như ngày nào.

Đột nhiên chỗ cánh cửa vang lên tiếng động, Thẩm Ngọc Trí theo bản năng liếc mắt sang, vừa nhìn qua thì thấy cánh cửa vốn đang đóng chặt đó bị người ở ngoài đẩy vào, người con gái vốn đã đi kia giờ đây đang mang cặp đứng ngoài cửa.

Hai tay cô bất an nắm chặt quai cặp, đôi má trắng nõn hơi ửng hồng, cặp mắt tròn xoe đang nhìn anh đó hình như còn thấp thoáng vẻ ngại ngùng nữa thì phải.

Đào Sơ đứng đó ấp úng hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi anh: “À… ừ, anh có muốn đi cùng tôi không?”

Gương mặt người con gái ửng đỏ, đôi mắt đen láy rạng rời ấy nhìn anh chăm chú, vẻ bất an đó của cô đều lọt hết vào mắt anh.

Cũng dễ thương ấy chứ.

Đầu lưỡi chạm vào chân răng, trong khoảnh khắc đó anh che dấu hết thảy sự tối tăm vô ngần trong mắt của mình đi hết, đôi mắt màu trà khôi phục lại sự lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, biểu cảm trên mặt trông hiền lành vô hại nhìn không ra chút giả tạo nào.

Anh chợt nhớ đến đêm đầy sao hôm đó, lúc ấy cô cũng xoay người bỏ đi không chút do dự nhưng giây sau lại từ trong bóng tối đi về phía anh. 

Cũng giống như lúc này vậy, cô đi rồi nhưng cũng đã quay lại với anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.