Đào Sơ siết tay, mím môi nắm chặt cây gậy phơi quần áo.
Đây không phải lần đầu tiên Đào Sơ nghe thấy những lời độc địa thế này.
Từ lúc cô bắt đầu nhớ được thì người dì trên danh nghĩa này chưa bao giờ tươi cười với cô, mấy lời bà ta thốt ra cũng khó nghe chẳng chịu nổi.
Sau khi ông bà nội qua đời, theo như di chúc lúc hai ông bà còn sống đã lập thì tất cả tài sản của họ đều để lại hết cho Đào Sơ hưởng.
Vì chuyện này mà Đào Thiến Âm càng ghét cay ghét đắng Đào Sơ hơn.
Cộng thêm cuộc sống của bà ta không thuận lợi, không có chỗ ở cố định và phải thường xuyên thay đổi việc làm nên thành ra hiện tại bà ta trở nên quá quắt hơn trước rất nhiều.
Lắm lúc nhìn bà ta không khác gì người điên.
Đây không phải lần đầu bà ta tới đây quậy phá.
Lúc Đào Sơ lên lớp chín thì Đào Thiên Âm còn lên cả mạng xã hội thêm mắm thêm muối kể khổ, biến Đào Sơ thành một kẻ ăn cháo đá bát, nói cô là kẻ vong ơn bội nghĩa mới có tí tuổi đã mưu mô đủ đường, còn bà ta từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ người bị hại.
Nói cô không biết mang ơn thì thôi còn thường xuyên trộm tiền và đồ của dì mình.
Nói cô còn nhỏ nhưng không chịu học cho giỏi mà nghịch ngợm không nghe lời.
Nói cô lúc ông bà nội sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-rong-cua-em-son-chi-tu/2773058/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.