🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Sơ siết tay, mím môi nắm chặt cây gậy phơi quần áo.

Đây không phải lần đầu tiên Đào Sơ nghe thấy những lời độc địa thế này.

Từ lúc cô bắt đầu nhớ được thì người dì trên danh nghĩa này chưa bao giờ tươi cười với cô, mấy lời bà ta thốt ra cũng khó nghe chẳng chịu nổi. 

Sau khi ông bà nội qua đời, theo như di chúc lúc hai ông bà còn sống đã lập thì tất cả tài sản của họ đều để lại hết cho Đào Sơ hưởng.

Vì chuyện này mà Đào Thiến Âm càng ghét cay ghét đắng Đào Sơ hơn.

Cộng thêm cuộc sống của bà ta không thuận lợi, không có chỗ ở cố định và phải thường xuyên thay đổi việc làm nên thành ra hiện tại bà ta trở nên quá quắt hơn trước rất nhiều.

Lắm lúc nhìn bà ta không khác gì người điên.

Đây không phải lần đầu bà ta tới đây quậy phá.

Lúc Đào Sơ lên lớp chín thì Đào Thiên Âm còn lên cả mạng xã hội thêm mắm thêm muối kể khổ, biến Đào Sơ thành một kẻ ăn cháo đá bát, nói cô là kẻ vong ơn bội nghĩa mới có tí tuổi đã mưu mô đủ đường, còn bà ta từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ người bị hại.

Nói cô không biết mang ơn thì thôi còn thường xuyên trộm tiền và đồ của dì mình.

Nói cô còn nhỏ nhưng không chịu học cho giỏi mà nghịch ngợm không nghe lời.

Nói cô lúc ông bà nội sắp chết cô còn chẳng chịu ở bên cạnh họ.

Mà Đào Thiến Âm thì vào vai người dì hiền lành cật lực khuyên răn cố hết sức lo lắng cho cháu mình. Lo cô còn nhỏ không có chỗ dựa nên bà ta đưa nhà cho Đào Sơ theo lời cha mẹ, ngay cả tài sản cũng để cho Đào Sơ một nửa, bà ta còn đặt điều nói rằng sau khi hai người già nua ấy qua đời thì cô đã thừa dịp bà ta ra ngoài rồi đổi hết mật mã trong nhà, từ đây đuổi cái người dì là bà ta ra ngoài đường ở.

Lời lẽ bêu xấu cứ thế gợn lên một đợt sóng trên mạng.

Cư dân mạng cũng chẳng buồn đi tìm hiểu xem chuyện này là thật hay giả mà chỉ lo hóng hớt thôi. Bọn họ là thế, hễ thấy người khác ném đá giẫm đạp lên người nào thì bắt chước ném đá giẫm đạp theo, ném cho đã thì phát biểu cảm nghĩ rồi tự coi lời của mình là chính nghĩa lắm, điên cuồng quậy một trận tơi bời.

Vì thế khoảng thời gian sau khi ông bà nội mất Đào Sơ còn bị bạo lực mạng.

Khi ấy cô không dám mở điện thoại lên vì đêm nào cũng có những số lạ gọi tới, ngoài những cuộc gọi ấy còn có rất nhiều tin nhắn gửi đến chửi rủa cô, thậm chí còn có người đào ra được tài khoản mạng xã hội của cô.

Niềm đau khổ vì mất đi ông bà nội vẫn chưa tan mà còn phải hứng chịu những lời chửi rủa vô cớ của những người trên mạng xã hội ấy.

Ngay cả khi ra ngoài cô cũng sợ ánh mắt của mọi người khi nhìn mình.

Đào Sơ rất sợ sẽ có một người chạy đến rồi chỉ tay vào cô vô cớ mắng mỏ cô.

Đau khổ, khó chịu liên tục kéo đến dần dần khiến cô suy sụp, vì chuyện đó mà cô còn mắc chứng trầm cảm mức độ nhẹ.

Thi đầu vào cô cũng đi thi một mình.

Không có ai làm bạn với cô.

Trên mạng có nhiều người còn nhớ tới việc “xấu xa tệ hại” của cô, lâu lâu lại vào chửi cô mấy câu.

Ngôn ngữ có thể hủy diệt một người đến độ nào, chuyện này không ai hiểu rõ bằng Đào Sơ.

Khi Đào Sơ đã quá quen với việc đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị, đi ăn cơm, đi ngủ, đi học một mình thì những xôn xao liên quan tới cô đã hoàn toàn lắng xuống.

Dù sao trong mắt người ngoài thì cô cũng chỉ là một đề tài để bàn tán sau bữa ăn mà thôi. 

Nhưng những người dùng ngôn ngữ chua ngoa mắng nhiếc cay nghiệt như thế vô hình chung đã để lại một bóng ma cho cô, khiến cô phải mất hai năm mới thoát ra khỏi nó.

“Đưa thẻ cho tôi.” Đào Sơ lên tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh cực kỳ.

Trên tấm thẻ ngân hàng kia có ghi mật khẩu, hôm nay chỉ cần Đào Thiến Âm lấy tấm thẻ này đi là bà ta có thể lấy tiền ở bên trong.

Đào Thiến Âm mất nhiều công sức, vất vả lắm mới tìm thấy thẻ ngân hàng thì sao có thể giao cho Đào Sơ được?

Vậy nên bà ta nắm chặt chiếc thẻ kia trong tay, cười lạnh: “Tiền của cha mẹ tao, tại sao tao phải đưa cho mày?”

“Đó không phải tiền của tôi.” Đào Sơ bước đến giơ tay cướp thẻ ngân hàng trong tay của bà ta.

Sao Đào Thiến Âm có thể để cho cô cướp được? Bà ta nắm chặt cổ tay của cô lại.

Đào Sơ cắn mạnh vào cổ tay của người đang nắm chặt tay của mình, không chừa cho bà ta chút đường sống nào.

Đào Thiến Âm không phòng bị bị cô cắn mạnh vào cổ tay, bà ta đau đớn kêu lên một tiếng, ánh mắt u ám thoáng chốc phừng lên lửa giận hừng hực, trở tay tát mạnh vào má phải của Đào Sơ.

Đào Sơ bị ù tai trong giây lát, giây sau cảm nhận gò má của mình bắt đầu nóng bừng lên như bị lửa đốt.

Người con gái hoảng hốt, chưa kịp hoảng hồn thì bị Đào Thiên Âm túm tóc.

“Mày dám cắn tao?” Bà ta túm tóc Đào Sơ, vì đang giận dữ cực độ nên trông gương mặt bà ta đáng sợ cực kỳ: “Mày nói xem, sao lúc trước cha mẹ tao lại nhặt mày về làm gì nhỉ?”

Trong đôi mắt vô hồn của bà ta bỗng lóe lên tia sáng mỏng manh, hình như đang nhớ lại vài câu chuyện cũ nên vẻ mặt bà ta trở nên hơi đau khổ: “Nếu như không có mày thì họ sẽ chẳng bỏ rơi tao, tao cũng sẽ không mất đi mái nhà của mình…”

“Tao mất tất cả là vì mày….” Bà ta đưa bàn tay còn lại lên bóp cổ Đào Sơ, sức lực trên tay dần dần tăng lên bóp chặt cổ cô.

Gương mặt Đào Sơ dần dần đỏ lên vì hít thở không thông, cô nắm chặt cây gây phơi đồ thừa lúc Đào Thiến Âm phân tâm dừng hết sức đánh mạnh vào eo của bà ta. 

Bà ta vô thức buông tay ra, Đào Sơn nhanh chóng lách mình chạy ra ngoài phòng khách.

Đào Thiến Âm cầm theo cây gậy phơi đồ mà Đào Sơ đã vứt đi trong lúc đang vội vã đuổi theo bước chân của cô, bà ta thấy Đào Sơ cầm di động thì biết thừa cô muốn báo cảnh sát nên giơ cây gậy lên đánh của tay của cô.

Cơn đau nhói ập tới, điện thoại trong tay Đào Sơ rơi xuống đất bể nát màn hình.

Cô đau tới mức ứa nước mắt.

Đào Thiến Âm nhìn thấy gương mặt đó của cô là đã thấy ghét.

Nỗi phẫn nộ vì không chấp nhận được hiện thực thoáng chốc dâng trào chiếm giữ lý trí, vì thế bà ta lại giơ cây gậy phơi đồ lên, đôi mắt hằn lên tia máu đáng sợ.

Bà ta luôn nghĩ rằng mọi sự bất hạnh của bà ta đều bắt nguồn từ đứa con gái được cha mẹ bà ta nhặt trên núi về này.

Khoảnh khắc cây gậy phơi đồ bằng sắt trong tay Đào Thiến Âm sắp đánh xuống người của Đào Sơ thì chỗ mật mã chống trộm ở huyền quan đột nhiên vang lên tiếng động.

Tiếng mở cửa vang lên, Đào Thiến Âm theo phản xạ nhìn sang thì đúng lúc đối diện với đôi mắt màu trà của chàng thiếu niên cao gầy đội mũ lưỡi trai mặc áo thun tay ngắn màu sáng đang đứng bên ngoài ấy.

Nụ cười dịu dàng của chàng thiếu niên chớp mắt cứng ngắc khi nhìn thấy cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

Mặt mày anh phút chốc trở nên lạnh lẽo như tảng băng, ánh mắt sắc lẹm gần như muốn đâm thủng cây gậy phơi đồ bằng sắt trên tay của người đàn bà xa lạ kia.

Người con gái của anh đang nhếch nhác quỳ trên sàn nhà, anh thấy trên gò má phải vốn trắng nõn của cô hằn rõ dấu vân tay, chỗ bị đánh đã sưng đỏ cả lên.

Thẩm Ngọc Trí nheo mắt lại, sự tối tăm u ám dần dần tích tụ lại nơi đáy mắt, vẻ tàn độc trào dâng lan tràn ra khắp nơi.

Đào Thiến Âm còn chưa thấy rõ mặt mũi của anh thì giây tiếp theo bà ta đã bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng hung tợn bóp chặt cổ.

Lực rất mạnh, gương mặt bà ta nhanh chóng đỏ lên vì khó thở, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.

Chân của bà ta lơ lửng trong không trung, tất cả trọng tâm đều tập trung vào cánh tay đang bóp cổ của bà ta.

Đào Thiến Âm muốn thoát ra nhưng chẳng đủ sức thoát nổi.

Lúc này đây bà ta mới thấy rõ gương mặt lạnh như ngọc của chàng trai trẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện này, cũng thấy rõ sự lạnh lẽo đang giăng đầy trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy.

Bà ta trong mắt anh giống như một con kiến hôi sắp chết.

Chết cũng không có gì đáng tiếc.

Bỗng dưng Đào Thiến Âm thấy sợ vô cùng, cơ thể bà ta run rẩy dữ dội.

Nhất là khi nhìn thấy cảnh chàng trai trước mắt bỗng đưa tay lên ngưng tụ một chiếc gai băng sắc nhọn, bà ta trợn to mắt, giây phút ấy còn cho rằng đây là ảo giác của mình.

Bà ta có bao giờ trông thấy cảnh tượng nào vượt xa thực tế như này đâu?

Gai băng lượn quanh tay anh rồi phân thành từng mảnh nhỏ như cây kim nhọn bén ngót.

Thẩm Ngọc Trí thả bà ta ra, cùng lúc đó giữa ngón tay của anh lóe lên ánh sáng màu vàng biến ra một sợi dây thừng cực nhỏ treo Đào Thiến Âm lên giữa không trung.

Đào Thiến Âm sợ hãi nhìn mấy mảnh gai băng như cây kim nhọn bén ngót trên không trung ấy, cơ thể bà ta run cầm cập, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

Bà ta há mồm thở hổn hển, muốn gào thét nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó bóp nghẹn chẳng tài nào phát ra được chút âm thanh nào.

“A Trí…”

Thẩm Ngọc Trí ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ giơ lên tựa như muốn chạm vào gò má phải đang sưng đỏ của cô, nhưng lúc sắp chạm vào thì đột nhiên khựng lại.

Cô là một con người sợ đau.

Cùng lúc ấy cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, mặc dù đôi mắt đã đo đỏ ầng ậng nghẹn ngào nhưng cô vẫn nhất quyết không để mình rơi nước mắt.

Ngón tay của anh lắc lư trước mặt cô.

Giây tiếp theo đôi mắt của Đào Sơ như được phủ một lớp mây mù, cô không tài nào thấy rõ những thứ đang ở trước mắt mình, ngay cả thính giác cũng bị mất đi tạm thời.

Người con gái hơi hoảng hốt, cô giơ tay ra muốn nắm lấy tay anh: “A Trí ơi?”

Thẩm Ngọc Trí nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay của cô để an ủi.

Đào Sơ không nghe được cũng không nhìn được, lúc anh đứng dậy cô chỉ cảm nhận được có làn gió lướt nhẹ qua gương mặt của cô.

Trong khoảnh khắc ấy tất thảy những mảnh gai băng như cây kim nhọn bén ngót trong không trung vọt đến hung tợn ghim sâu vào trong cơ thể của người đàn bà đang bị trói giữa không trung kia.

Kết giới vô hình này ngăn cách hoàn toàn căn chung cư nhỏ với thế giới bên ngoài, người đàn bà đau đớn kêu rên thảm thiết, trong không gian tĩnh lặng thế này tiếng thét đau đớn của bà ta nghe rõ rệt cực kỳ.

Lúc gai băng đâm vào mười ngón tay của Đào Thiến Âm thì bà ta đau tới độ mặt mũi trở nên dữ tợn.

Giọt máu đỏ thẫm bắn tung tóe trên sàn nhà.

Thẩm Ngọc Trí nhìn bà ta như đang nhìn một vật chết, đôi mắt kia của anh giống như vũng nước đọng lạnh lẽo chẳng hề có chút gợn sóng nào.

“A Trí? A Trí anh đang làm gì thế?” Dường như Đào Sơ nhận ra được gì đó nên quơ quơ hai tay giữ không trung.

Anh bỗng dưng chặn thị giác và thính giác của cô khiến cô hốt hoảng vô cùng.

“Anh đuổi bà ta đi rồi à?” Người con gái thậm chí còn không nghe được mình đang nói gì.

Cô không biết rằng lúc này đây thanh trường kiếm trong tay Thẩm Ngọc Trí đang kề sát lên cổ của Đào Thiến Âm.

Bây giờ chỉ cần anh dùng thêm chút lực nữa thôi là đã có thể cắt đứt mạch máu yếu ớt dưới làn da mỏng manh kia, sâu thêm chút nữa thôi là bà ta sẽ chết.

Nhưng lúc nghe thấy tiếng của Đào Sơ, quay lại nhìn đôi mắt vô hồn và dáng vẻ hoảng loạn luống cuống của cô thì đốt ngón tay vốn đang siết chặt thanh trường kiếm của anh phút chốc thả lỏng ra.

Gương mặt trắng nõn của Thẩm Ngọc Trí thắm đượm vẻ tối tăm, thanh trường kiếm đang kề sát vào cổ của bà ta bỗng hóa thành ánh sáng rồi biến mất tăm, anh nâng tay lên dứt khoát bẻ gãy hết xương ngón tay phải của bà ta.

Đuôi mắt của Đào Thiến Âm như muốn đứt ra, bà ta đau đớn đến độ ngất đi.

Khi đó trong lúc mơ màng Đào Sơ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bí ẩn, mùi này rất giống với mùi thi thoảng tỏa ra từ tay áo của Thẩm Ngọc Trí.

Giây tiếp theo cô rơi vào bóng tối.

Lúc Đào Sơ tỉnh lại đã là nửa đêm.

Khi ấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa lộp bộp, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang dội.

Người con gái vô thức nghiêng đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, lúc này cô mới thấy rõ người đang nằm bên cạnh mình.

Ánh đèn lập lòe rọi xuống góc nghiêng của anh, lúc anh nhắm mắt lại hàng mi dài ấy ánh ra một cái bóng mờ mờ. Giờ đây trông anh không còn vẻ dịu dàng như ngày thường nữa mà trở nên trầm tĩnh như hồ nước sâu, trông lạnh nhạt và hờ hững vô cùng.

Cũng không rõ vì hiện giờ quá yêu tĩnh hay là vì cái gì khác mà cô cứ nhìn anh chăm chú mãi, nhìn đến nỗi ngơ ngẩn như bị câu mất hồn.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cố ý nhích lại gần anh, lúc cúi xuống nhìn anh cô không kìm chế nỗi nên dè dặt đưa tay lên, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào giữa lông mày của anh thì tay cô hơi run lên như đang lo sợ.

Trái tim trong lồ ng ngực đập loạn xạ, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ai ngờ tay cô còn chưa chạm vào anh thì giây sau đã thấy anh quay đầu về phía mình.

Đào Sơ cảm nhận được có một cảm xúc mềm mại hơi lạnh lướt qua môi của mình, mà gương mặt của anh cũng đang rất gần gương mặt cô.

Người con gái ngơ ngác chớp chớp mắt, rối bời đến độ quên cả thở.

Hàng lông mi vừa dài vừa rậm của anh bỗng run run như sắp mở mắt ra, Đào Sơ thấy thế vì vội xoay người chui tọt vào trong chăn quấn mình thành cái kén.

A a a a!!!

Cùng lúc ấy chàng thiếu niên đang nằm cạnh cô mở mắt ra, con ngươi vốn trong veo của anh tối đi khi thấy hình ảnh đang quấn mình kín mít của cô.

Ngón tay của anh sờ nhẹ lên môi mình.

Lỗ tai nóng lên một cách kỳ lạ, anh cụp mắt xuống che khuất ánh sáng đang nhấp nháy trong mắt mình, nhưng cũng giống như đang cất giấu bí mật hạnh phúc nào đó vậy.

Cơn mưa đêm nay là cơn mưa cuối cùng của mùa hè.

Đào Sơ cảm thấy mình may mắn hơn xíu rồi.

Lời của tác giả:

Đào Sơ: A a a a!!!

A Trí: Vui vẻ 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.